Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn về phía Mộ Thiên Sơ đang gọi điện thoại, thản nhiên nói: “Thiên Chi Cảng không có khả năng xảy ra chuyện khác thường gì đâu.”
Trước khi Cung Âu cử hành lễ đính hôn anh đều ở lại nơi này, như vậy, những người đó sẽ không chọn nơi này mà xuống tay.
Cho nên, Thiên Chi Cảng ngược lại thành nơi bảo vệ tốt nhất cho Từ Băng Tâm và tiểu Quỳ, hai người họ ở đây sẽ vô cùng an toàn, nhưng khi kết thúc hôn lễ, Cung Âu sẽ rời đi, cho nên anh mới muốn đuổi mẹ và tiểu Quỳ trở về Italy.
Nhưng bên Italy cũng bị theo dõi, nói thế nào cũng là địa bàn của mình, Tịch gia hẳn là có thể tự bảo vệ mình.
“Nếu đã như vậy, tại sao em còn ở lại đây?” Mộ Thiên Sơ hỏi cô.
“Nếu em không ở lại thì sao biết được bọn họ cuối cùng muốn giở thủ đoạn gì?” Nếu muốn qua sông, nhất định phải có người đi tìm hiểu độ sâu của con sông.
“Em vì Tịch gia mà đẩy mình vào chổ nguy hiểm vậy sao?” Mộ Thiên Sơ nói: “Xuống xe đi, em cũng mệt mỏi rồi, mau trở về nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đẩy cửa xe bước xuống, tay cô lại bắt đầu đau, cô gần đây kí tên quá nhiều nên tay đau nhức không thôi.
Cô xoay xoay cổ tay, đột nhiên bị Mộ Thiên Sơ nắm lấy, anh ấn xoa cổ tay cho cô, lực đạo vừa đủ khiến chổ đau của cô không ngừng thấy thoải mái.
“Anh từng học qua khóa mát xa nào hay sao?” Thời Tiểu Niệm nhịn không được hỏi, cô cảm thấy vô cùng kì diệu.
Tay cô đã đau nhiều ngày nay, nhưng vẫn phải kí một đống cuốn truyện tranh, mỗi buổi tối đều ngủ không được, vô cùng đau đớn.
Mộ Thiên Sơ vừa đi vừa ấn tay cô, khóe môi gợi lên một nụ cười: “Gần đây trừ việc cùng em đi tuyên truyền, cũng không còn việc gì làm, liền xem một chút phương pháp mát xa, em hỏi như vậy chứng minh anh học cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Không chỉ là không tệ, mà là quá lợi hại, sau này nhớ dạy em.”
Thời Tiểu Niệm nói, cô cũng muốn học.
“Em xem làm gì, anh mát xa giúp em là được rồi.” Mộ Thiên Sơ vừa nói vừa cùng cô đi đến thang máy.
Bỗng nhiên, một ánh đèn chiếu đến trên người bọn họ.
Bọn họ không thèm để ý, độ sáng lại tăng mạnh lên, Thời Tiểu Niệm đưa tay che khuất ánh mắt.
Cách đó không xa, có mấy chiếc xe đang đậu ở đó.
Tài xế bước xuống xe cung kính đi đến mở cửa xe, một dáng người cao gầy yểu điệu bước xuống, là Mona.
Mona đứng ở thảm cỏ phía trước, trên người mặc một chiếc váy ngắn màu trắng thắt lưng màu đen, dáng người vô quyến rũ.
Mái tóc dài màu vàng xõa tung trong gió, cao quý xinh đẹp, Mona nhìn bọn họ, đưa tay tháo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt màu xanh nước biển nhìn về phía bên này, môi cô mang theo một nụ cười, một nụ cười ra vẻ cao cao tại thượng.
“Thật trùng hợp?”
Mona nở nụ cười lên tiếng.
Thời Tiểu Niệm nhìn cô, theo bản năng lướt qua cô nhìn vào trong xe, không có gì bất ngờ khi trong xe là một thân ảnh quen thuộc.
Cung Âu.
Anh ngồi ở trong xe, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, mà anh cũng không có ý định xuống xe.
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng liếc mắt nhìn Mona một cái, xoay người muốn đi ấn thang máy.
Mona hướng bọn họ đi tới, dừng lại trước mặt Mộ Thiên Sơ, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Mộ tiên sinh phải không? Ngày mốt là lễ đính hôn của tôi và Cung Âu, đây là hai cái thiệp mời, mong anh và Tiểu Niệm sẽ đến tham dự.”
“Thật ngại quá, ngày mai chúng tôi phải rời đi rồi.” Mộ Thiên Sơ hờ hững nói, không có tiếp nhận thiệp mời.
“Vậy à?”
Mona nghe vậy nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lộ vẻ cao ngạo, tươi cười lên tiếng:“Tiểu Niệm, tôi đã sớm nói với cô, cô nên rời khỏi nơi này, xem ra cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn Mona, sau đó nói: “Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng trở thành cô dâu phương Đông rồi.”
Mona là quý tộc da trắng, trời sinh đích một loại kiêu ngạo không nói nên lời, cô cảm thấy những chủng tộc khác không cao quý như mình, nhưng Cung Âu có thể được coi như 90% là người phương Đông, huống chi lần này lễ đính hôn lại được tổ chức ở thị trấn S.
Lời Thời Tiểu Nệm nói ra khiến cho sắc mặt Mona có chút khó coi.
Cô đương nhiên không thích tổ chức hôn lễ của mình ở thị trấn S. Nhưng Cung Âu cứ khăng khăng, còn đưa ra không ít những lý do chính đáng, cô muốn lễ đính hôn thuận lợi diễn ra cũng chỉ có thể nhượng bộ.
Không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm lại lấy chuyện này ra để đâm chọc cô.
Ánh mắt Mona lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, sau đó cô bước đi đến gần Thời Tiểu Niệm
Mộ Thiên Sơ vươn tay ngăn trước người Mona, lạnh lùng nhìn cô.
Mona tới gần Thời Tiểu Niệm, đôi mắt màu lam tràn đầy sự tức giận: “Rời khỏi nơi này đi, nhanh quay về Italy của cô mà yên lặng thối rữa, chờ đợi sự mục nát đi.”
Từng chữ từng chữ như lời nguyền rủa được thốt lên.
Yên lặng chờ đọi sự thối rữa.
Nhớ đến những chuyện ngoài ý muốn trước kia, ánh mắt Thời Tiểu Niệm lạnh như băng, cô trừng mắt nhìn Mona: “Thì ra là cô!”
Lúc trước không chắc canh nhưng hiện tại cô có thể khẳng định, thật sự là do Mona báo tin nên Cung gia mới có thể biết nhanh như vậy.
“Thời Tiểu Niệm, muốn đấu với tôi, cô nhất định thua.” Mona nhìn chằm chằm cô, giọng điệu cao cao tại thượng: “Cô muốn giữ tôi nhất định sẽ đoạt, cô muốn đoạt tôi sẽ giữ cho bằng được, để xem đến cuối cùng ai sẽ tanhg.”
“Cô làm như vậy không sợ tôi sẽ hủy hoại lễ đính hôn của cô sao?”
Thời Tiểu Niệm tức giận nhìn Mona.