Cô đã cảnh cáo trước đó, còn tưởng rằng Mona đã bị cô làm cho sợ hãi, bây giờ có vẻ như đã hơn sự tưởng tượng của cô, Mona cũng quyết định tàn nhẫn.
“Hủy? Cô định hủy như thế nào? Trong ngày đính hôn của chúng tôi, mọi thứ đều được giám sát chặt chẽ, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ muốn bay vào.” Mona lạnh lùng nói, trên mặt tươi cười tràn đầy sự tự tin.
“Cho nên cô nghĩ rằng có thể đánh bại tôi?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Cô đã bị tôi đánh bại rồi, không phải sao?” Mona cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai tấm thiệp mời trên tay, sau đó ném trên mặt đất, xoay người đi đến bên xe.
Từ đầu tới cuối, Cung Âu cũng không có xuống xe liếc mắt một cái.
Anh đã không muốn nhìn đến cô rồi.
Thời Tiểu Niệm nhìn bọn họ, cắn chặt đôi môi mình, Mona muốn ám chỉ rằng cô bây giờ giống như một người đã chết.
Thời Tiểu Niệm siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Thật sự vô cùng tàn nhẫn, vô cùng độc ác.
“Tiểu Niệm, em không sao chứ?” Mộ Thiên Sơ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Sắc mặt cô có chút trắng bệch, lắc lắc đầu: “Chúng ta trở về đi.”
“Được.”
Mộ Thiên Sơ nắm lấy tay Thời Tiểu Niệm giúp cô xoa bóp, chờ đợi cửa thang máy mở.
Bỗng nhiên một ánh sáng chói mắt lại chiếu vào bọn họ, khiến hai người họ không thể mở mắt, Thời Tiểu Niệm đưa tay che lại đôi mắt mình.
Cửa mở ra, Thời Tiểu Niệm vội vàng đi vào bên trong thang máy.
Về đến nhà, thấy mấy người giúp việc đang thu dọn hành lý, trong nhà im lặng trống trải, Thời Tiểu Niệm hỏi: “Mẹ và tiểu Quỳ đâu?”
“Hai người đều đã đi ngủ.”
Nữ giúp việc nói.
Thời Tiểu Niệm xem mắt nhìn đồng hồ nói: “Khuya rồi, cô cũng ngủ đi, ngày mai còn có thời gian hãy làm tiếp.”
“Dạ, Đại tiểu thư, Mộ thiếu gia ngủ ngon.”
Nữ giúp việc hướng bọn họ cúi đầu, sau đó xoay người quay về phòng ngủ của mình.
“Em và Mona vừa rồi cùng với Mona nói cái gì?” Giọng nói của Mộ Thiên Sơ vang lên bên cạnh Thời Tiểu Niệm.
“Cô ta thật sự là một khối thuốc súng, mới có thể khiến mọi chuyện xảy ra như vậy.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Em thật sự chán ghét và căm hận cô ta.”
Thời Tiểu Niệm đã muốn nhượng bộ.
Nhưng Mona vẫn ép cô đến đường cùng.
Nếu không phải cô lo lắng cho Cung Âu, sợ anh sẽ vì cô mà gánh chịu tất cả, Mona thật sự nghĩ cô ta có thể đính hôn với Cung Âu hay sao?
“Chuyện đó chờ về sau rồi tìm cơ hội đối phó đi.” Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ bả vai cô, ôn nhu nói.
“Đối phó với cô ta cũng là một chuyện khó kanh, chống lưng cho cô ta vẫn còn gia tộc Lancaster.”
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng.
Thế giới này quyền chính là cái quyết định mọi thứ, vĩnh viễn đều là như vậy.
“Được rồi, chuyện đó nói sau đi.” Mộ Thiên Sơ cười cười, cũng không nói gì thêm về chuyện đó: “Quá muộn rồi, em cũng nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ đã ôm cô vào lòng, không có sự cưỡng ép, mà là một động tác thực ôn nhu.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, cũng không có đẩy ra, thản nhiên nói: “Ừm, ngủ ngon.”
Trong ánh mắt Mộ Thiên Sơ mắt tràn ngập ý cười, buông Thời Tiểu Niệm ra đi về phòng mình, đến trước cửa, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn, Thời Tiểu Niệm vẫn đang đứng đó, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, khóe môi lộ ra một nụ cười, anh biết, cô đang chậm rãi tiếp nhận anh.
Cuối cùng anh đã đợi được ngày này.
Mộ Thiên Sơ đẩy cửa ra đi vào trong phòng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở trước tủ, bên trên có đặt một cái khung ảnh, trong ảnh là cô và Tịch Ngọc.
Tịch Ngọc mặc quân trang ngồi ở chỗ kia, cô đứng phía sau anh, hai tay đặt trên vai Tịch Ngọc, nghiêng đầu về phía màn ảnh mỉm cười.
Đây là ảnh do Từ Băng Tâm cho người ta ghép lại, nhưng nhìn sơ qua sẽ không phát hiện chút tì vết nào, giống như hai chị em bọn họ thực sự ở cùng một chổ chụp ảnh với nhau.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy khung hình, ngón tay mơn trớn khuôn mặt Tịch Ngọc, nhìn vào ánh mắt anh, cô thản nhiên nói: “Yên tâm, chị sẽ chăm sóc tốt cho cha và mẹ, em hãy phù hộ cho bọn họ bình an. Chị sẽ tự chăm sóc chính mình, sẽ không cần em phù hộ, để tránh cho em quá mệt mỏi.”
Đáp lại lời cô là khuôn mặt Tịch Ngọc giống như đang nở nụ cười.
Thời Tiểu Niệm đặt lại bức ảnh lên ngăn tủ, sau đó đi đến thư phòng, đem tài liệu và sách của chính mình bỏ vào một cái vali.
Cô bất giác cầm lên một quyển truyện thanh, bìa truyện là hình ảnh một người đàn ông đang tức giận, Cung Âu lần thứ hai bị cô biến thành nhân vật truyện tranh.
Lúc đó, cô đang không có chút cảm hứng gì cả, kết quả sau khi nghe được Cung Âu mắng chửi người ta khiến cho cô vẽ ra được cả quyển truyện tranh.
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm phía trước vali, đưa tay lật từng trang truyện tranh, bỗng nhiên lật đến một trang, nam nhân vật chính cùng bạn gái chuẩn bị kết hôn, nam nhân vật chính bắt bẻ đủ thứ việc, cái này không tốt, cái kia không tốt, cuối cùng hôn thật hỗn loạn, hơn nữa bạn gái còn đào hôn.
Lúc đó, cô thật sự rất oán hận Cung Âu, cô luôn nghĩ làm thế nào để bôi nhọ anh.