Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm vừa xem vừa cười, trang tiếp theo là hình ảnh của một cái nhà thờ, nụ cười bỗng nhiên đông cứng lại ở khóe môi, sau một lúc lâu, cô chậm rãi nói: “Hạnh phúc nhé! Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm gấp lại cuốn truyện tranh bỏ vào một cái gương, trên mặt lộ ra nụ cười cay đắng.
“Phanh.”
Nắp gương đóng lại mang theo âm thanh nặng nề.
Cô đem tình yêu đối với Cung Âu đóng lại, đem việc theo đuổi truyện tranh cũng đóng lại.
Toàn bộ đóng lại hết.
. . . . . .
Hôm sau là một ngày thời tiết vô cùng tốt. Sáng sớm, Thời Tiểu Niệm sau khi rửa mặt liền đi đến ban công tập vài động tác thể dục đơn giản, hít thở không khí trong lành của buổi sáng.
Cô nhìn vào khoảng không phía xa, bầu trời trong suốt, mặt trời chậm rãi theo phía đông mọc lên, không có một chút chói mắt, thứ ánh sáng đó làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Thời Tiểu Niệm hoạt động xong, cầm lấy di động gọi cho Hạ Vũ, không liên lạc được.
Cô đành phải thôi, xoay người hướng trong phòng đi đến, người giúp việc và vệ sĩ đang bận rộn đóng hành lí, Mộ Thiên Sơ ôm tiểu Quỳ đùa giỡn.
“Mau chào buổi sáng mẹ đi nào.”
Mộ Thiên Sơ nắm đôi tay nhỏ bé của tiểu Quỳ ngoắc ngoắc Thời Tiểu Niệm, giống như chú mèo nhỏ may mắn.
“Chào buổi sáng.”
Cô đi vào phòng bếp, bữa sáng đơn giản đã được dọn sẵn trên bàn, Thời Tiểu Niệm cao giọng nói: “Mọi người cùng lại đây ăn sáng đi.”
“Dạ, đại tiểu thư.”
Đám vệ sĩ đồng loạt trả lời.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nghi hoặc hỏi han: “Mẹ đâu, sao còn chưa rời giường?”
Từ Băng Tâm luôn luôn thức dậy rất sớm.
“A, để tôi đi kêu.” Người hầu có chút kích động đứng lên, ánh mắt mập mờ, vội vả định rời đi.
Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong ánh mắt đối phương có cái gì đó không thích hợp.
“Để tôi đi kêu.”
Thời Tiểu Niệm nói xong lướt qua người hầu đi đến trước cửa phòng Từ Băng Tâm, mở cửa phòng đi vào, cô thấy Từ Băng Tâm còn nằm ở trên giường mơ màng ngủ, vội vàng đi đến bên giường, đang muốn lên tiếng, đột nhiên thấy trên gương mặt Từ Băng Tâm có chút bầm tím.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ: “Tại sao lại như vậy?”
Người giúp việc theo sau đi vào đến, cúi đầu nói: “Ngày hôm qua phu nhân nói phải về Italy, cho nên đi ra ngoài mua chút lễ vật sẽ trở về, nhưng không ngờ tới, trên đường đột nhiên có xe hướng chúng tôi lao như điên, may mắn chúng tôi tránh được, chỉ có điều phu nhân đụng vào một bên của cột điện.”
“Đụng vào cột điện? Tôi không phải đã nói trước khi trở về Italy không được ra khỏi nhà sao?” Thời Tiểu Niệm nghe vậy tức giận nói.
Ở lại Thiên Chi Cảng ít nhất vẫn được an toàn.
“Là do phu nhân muốn ra ngoài.” Người giúp việc vẻ mặt oan ức: “Hơn nữa phu nhân nói bà không sao, bảo tôi không cần nói cho tiểu thư hay, khỏi để cô lo lắng.”
“Chuyện lớn như vậy như thế nào có thể không nói cho tôi biết!”
Thời Tiểu Niệm phẫn nộ nhìn người giúp việc, sau đó cúi người ngồi xuống bên giường, nhìn vết bầm trên mặt Từ Băng Tâm có chút xót xa.
Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, nghe được âm thanh lớn tiếng chậm rãi mở to mắt, hai mắt mơ màng nhìn Thời Tiểu Niệm, vươn tay cầm tay cô: “Tiểu Niệm.”
“Mẹ, cảm thấy thế nào rồi?”
Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi han, cầm chặt tay Từ Băng Tâm.
“Mẹ không sao, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.” Từ Băng Tâm từ tốn nói, bà chậm rãi nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nói: “Trời đã sáng rồi à, mau đỡ mẹ ngồi dậy.”
“Được. Mẹ chậm một chút.”
Thời Tiểu Niệm đỡ Từ Băng Tâm chậm rãi ngồi dậy, Từ Băng Tâm đứng lên sắc mặt liền trắng bệch một mảnh, trước mắt tối sầm: “Tiểu Niệm, sao mẹ cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, buồn nôn. . . . . .”
Từ Băng Tâm cúi xuống điên cuồng nôn trên mặt đất.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn thấy Từ Băng Tâm, la lớn: “Chuẩn bị xe! Lập tức đi bệnh viện!”
Không phải chỉ đụng vào một bên cột điện sao, sao có thể trở nên như vậy?
“Dạ.” Người giúp việc gật đầu xoay người chạy ra bên ngoài.
Chuyến đi Italy đã bị chậm trễ, Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ đưa Từ Băng Tâm đến bệnh viện.
Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm cùng Mộ Thiên Sơ luôn mát xa giúp Từ Băng Tâm, bà ngoài miệng nói không sao, nhưng cả người vẫn mê man hỗn loạn.
Vừa đến bệnh viện, lập tức tiến hành các loại kiểm tra.
Thời Tiểu Niệm đứng bên ngoài cửa kính trong suốt, nhìn Từ Băng Tâm nằm trên một cái thiết bị, chậm rãi đưa vào nhận kiểm tra, mắt bà vẫn luôn nhắm nghiền, nhìn không ra là đang ngủ hay là vẫn hôn mê.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, một đôi tay che mặt mình, ánh mắt ửng đỏ.
“Sẽ không sao đâu, không cần lo lắng.”
Mộ Thiên Sơ vỗ vỗ bả vai cô.