Thật lâu sau bác sĩ mới cầm bản báo cáo kiểm tra đi tới, đi đến trước mặt, ông nói một loạt những từ ngữ chuyên môn của y học, nghe một lúc Thời Tiểu Niệm liền cảm thấy nhức đầu.
“Bác sĩ, tôi nghe không hiểu lắm, ông có thể nói thẳng ra mẹ tôi có vấn đề gì hay không?” Thời Tiểu Niệm đứng đó vô cùng khẩn trương khiến giọng nói trở nên run rẫy.
Bác sĩ nhìn cô, sau đó nói: “Trước mắt quan sát hai ngày đi, nếu bà ấy có thể tỉnh lại hẳn là không có chuyện gì, nếu hai ngày sau còn không tỉnh, có thể sẽ phải tiến hành phẫu thuật.”
“. . . . . .”
Thời Tiểu Niệm nghe vậy hai chân lập tức mất hết sức lực, hướng mặt đất ngã xuống, Mộ Thiên Sơ vội vàng đỡ lấy cô, nhìn về phía bác sĩ nói: “Phải quan sát hai ngày mới có thể chẩn đoán chính xác sao?”
Sao lại chậm như vậy?
“Thật ra theo như kiểm tra báo cáo thì không có vấn đề gì, chính là bà ấy vẫn hôn mê không tỉnh, cho nên không ngoại trừ khả năng trong não xuất hiện vấn đề gì đó. Tôi hiện tại phải lập tức đi họp, tiến hành thảo luận, hai người ở trong này chăm sóc tốt cho người bệnh đi.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ xoay người rời đi.
Từ Băng Tâm được chuyển đến phòng bệnh, suốt quá trình bà vẫn hôn mê không tỉnh, trên tay được gắn ống truyền dịch, từng giọt từng giọt trong suốt chảy vào bên trong tĩnh mạch.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, cuối cùng nhìn không được, xoay người liền đi ra ngoài.
“Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ đuổi theo.
Thời Tiểu Niệm đi đến hành lang, dựa vào tường ngồi xổm xuống, tay chặt chẽ che miệng mình, con ngươi tràn ngập nước mắt, thân thể hơi hơi run rẩy.
Mộ Thiên Sơ nhìn chăm chú vào cô sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh nói: “Đừng sợ, không phải bác sĩ đã nói, chỉ cần qua hai ngày tỉnh lại sẽ không có chuyện gì rồi sao? Anh đã muốn liên lạc với bên Italy, bác trai sẽ nhanh chóng đến đây, anh cũng đã cho thủ hạ đi chuẩn bị dụng cụ giải phẫu cao cấp nhất nếu như chúng ta cần phẫu thuật. Yên tâm đi, mọi chuyện đều chuẩn bị tốt cả rồi.”
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trên mặt đất, tầm mắt mơ hồ nhìn chằm chằm sàn nhà: “Trước kia, em cứ nghĩ mẹ nuôi là thương em nhất, nhưng sau khi gặp được mẹ, em mới biết được tình yêu mẹ dành cho con gái còn có thể cao cả đến vậy.”
Mộ Thiên Sơ im lặng lắng nghe.
“Mẹ đối với em tốt như vậy, lúc em bị bệnh, bà cả đêm không ngủ để chăm sóc em, mẹ vốn quen sống tại Italy, nhưng khi biết em muốn về nước phát triển, vẫn dứt khoát trở về cùng em. Mẹ nói bà không cần gì hết, chỉ cần em có thể sống tốt là được rồi …….”
Nói xong lời cuối cùng, Thời Tiểu Niệm nghẹn ngào khóc nấc.
“Bác gái nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mộ Thiên Sơ đưa tay ôm chặt bả vai cô.
“Điên rồi.”
Thời Tiểu Niệm trong mắt hiện lên một tia thù hận, có chút kích động nói: “Muốn đối phó với em thế nào cũng được, vì cái gì lại muốn đối phó mẹ? Bọn họ sao có thể làm như vậy!”
Là cô cùng Mona có ân oán với nhau, là cô và Tịch Ngọc co diện mạo giống nhau, sao có thể đem chuyện xưa đổ lên trên người mẹ, bà ấy chẳng liên quan gì cả.
Bọn họ tại sao lại có thể hãm hại mẹ của cô?
Thật sự ác độc.
“Em yên tâm, đợi khi trở về Italy, bọn họ muốn ra tay với chúng ta cũng khó, chúng ta lúc đó sẽ tính đến chuyện đối phó với bọn họ ra sao.” Mộ Thiên Sơ thấp giọng trấn an cô.
Thật sự là sau khi trở về Italy liền có thể hoàn toàn bình an không?
Cung gia không phải đã vươn tay ra đến Italy rồi sao?
Lần này xảy ra tai nạn, mẹ cô đã nằm ở đó, nếu lại thêm một lần nữa, cô dám tưởng tượng đến.
Thời Tiểu Niệm dựa đầu vào vai Mộ Thiên Sơ, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, rơi xuống bờ vai của hắn, cô nghẹn ngào nói: “Thiên Sơ mẹ nhất định sẽ không có việc gì phải không?”
“Đương nhiên, bác ấy yêu thương em như vậy, sao có thể không ở bên cạnh em được.”
Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm nói.
“Ưm.” Thời Tiểu Niệm dựa vào hắn gật gật đầu.
Sau khi khóc một trận, Thời Tiểu Niệm không cho phép chính mình có nhiều thời gian để bi thương, Từ Băng Tâm tạm thời không thể rời đi bệnh viện, bọn họ chỉ có tăng cường phòng vệ bên ngoài phòng bệnh.
Cô và Mộ Thiên Sơ bàn bạc với nhau.
Từ Băng Tâm nằm ở trên giường, trước sau vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thời Tiểu Niệm cũng không có rời đi luôn luôn chăm sóc bà ấy, đến tối Tịch Kế Thao còn chưa tới, Từ Băng Tâm cũng còn không có tỉnh.
“Đùng đùng đùng.”
Ở một nơi không xa gần đó, tiếng pháo hoa truyền đến.
Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn qua, ngoài cửa sổ phát ra ánh sáng của pháo hoa, vô cùng rực rỡ.
Là pháo hoa.
Ngày mai Cung Âu đã đính hôn.
“Đại tiểu thư, cô ngủ một lát đi, tôi đến trực đêm.” Người giúp việc đi tới bên cạnh nói.
“Không có việc gì, để tôi chăm sóc bà ấy.”
Thời Tiểu Niệm nói, nâng mắt nhìn ống truyền dịch, bỗng nhiên di động vang lên, cô cầm lấy di động, màn hình hiện lên một cái tin nhắn, đến từ Phong Đức, Phong quản gia ——
“Tịch tiểu thư, tôi là Phong Đức, nghe nói mẹ cô bị bệnh, có thể cho phép tôi đến thăm một chút không? Tôi đang ở ngay dưới lầu bệnh viện.”
Phong quản gia?
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn.
Ngày mai chính là lễ đính hôn của Cung Âu, sao Phong quản gia lại có thể nhàn rỗi đến tìm cô?
Hiện tại ở bệnh viện cơ bản đều là người của Tịch gia, Phong Đức hẳn là đã bị chặn ở dưới lầu, cho nên mới gửi tin nhắn thông báo cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, sau đó đứng lên khỏi giường bệnh, nói với người giúp việc: “Tôi đi xuống lầu một chuyến, các cô chăm sóc mẹ giúp tôi môt lát.”
“Đại tiểu thư, không phải cô nói tất cả mọi người đều không được đi khỏi nơi này sao, cô xuống lầu làm cái gì?” Nữ giúp việc lo lắng nói: “Mộ thiếu gia đã đi nói chuyện với bác sĩ, hay là chờ cậu ấy trở về rồi cùng cô đi xuống.”
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi chỉ đi một lát thôi sẽ trở về, bên dưới cũng có vệ sĩ canh giữ, không cần lo lắng.”
Thời Tiểu Niệm nói, sau đó xoay người rời đi.
Cô đối Phong Đức cũng không có chút đề phòng gì.
Thời Tiểu Niệm đứng trên thang cuốn đi đến đại sảnh dưới lầu, bệnh viện vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, trong đại sảnh trống trơn ít người qua lại, Thời Tiểu Niệm rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Phong Đức.
“Phong quản gia.” Thời Tiểu Niệm cao giọng, đi đến gần Phong Đức: “Sao ông lại đến đây?”
“Tịch tiểu thư.” Phong Đức xoay người, khuôn mặt có chút mỏi mệt, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nở một nụ cười: “Nghe nói mẹ cô bị bệnh, không có chuyện gì chứ?”