Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 48: Chương 48: Chương 42: Ngắm biển đêm 2




Thời Tiểu Niệm trở lại nhà gỗ bên trong làng du lịch, ngồi ở bên cửa sổ cho chim bồ câu ăn đến tối cũng không đi ra ngoài.

Thứ nhất, cô phải khiêm tốn;

Thứ hai, cô vẫn là phải biết điều.

Nếu ra ngoài đụng phải Thời Địch thì không tốt, còn đụng phải Cung Âu thì càng nguy hiểm hơn.

Mẹ nuôi đối với hành động tự giam mình trong phòng của cô vừa vui vừa buồn, nhiều lần len lén lau nước mắt.

"Con không muốn đi dự tiệc nên mẹ đã mang bữa tối đến cho con."

Mẹ nuôi bê mâm thức ăn vào trong phòng.

"Cảm ơn mẹ." Thời Tiểu Niệm rửa tay xong đi lại bàn ngồi, là một phần sườn bò thơm ngát, bò bít tết, cô cầm lấy dao nĩa một bên cắt vừa nói, "Mẹ, người giúp con liên lạc với một du thuyền một lát con sẽ rời đi."

"Đi ngay bây giờ sao?" mẹ nuôi kinh ngạc nhìn cô, "Nhưng hôm nay mới là ngày đầu của lễ cưới mà."

Bắt đầu từ ngày mai, Thời Địch còn an bài một loạt hoạt động cho mọi người.

"Dạ." Thời Tiểu Niệm cười cười, "Con ở lại cũng đủ rồi, đã đối phó đủ với truyền thông, tiệc tối đêm nay cũng là dành cho bạn bè và người thân, con có ở lại hay không không quan trọng."

"Nhưng mà…"

"Mẹ giúp con liên hệ đi, con còn có nhiều việc chưa hoàn thành, muốn về sớm một chút." Thời Tiểu Niệm không muốn lại ở lại ở trên đảo nữa.

"Vậy cũng tốt."

Mẹ nuôi gật đầu.

Lúc Tiểu Niệm ăn thật nhanh không chú ý đến điện thoại đang rung ở trên bàn.

"Điện thoại di động của con đang vang lên." Mẹ nuôi nói.

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đặt dĩa xuống đi lấy điện thoại di động, đầu ngón tay trượt đi, được rồi, lại là tin nhắn Cung Âu gởi tới, có vài tin nhắn cô chưa từng đọc.

Người đàn ông này thực sự là tẻ nhạt.

Thời Tiểu Niệm cũng không biết dùng từ nào để hình dung hắn, hắn không phải là người rãnh rỗi nhưng cứ thích gửi tin nhắn cho cô.

Cô nhanh chóng tắt điện thoại di động, sau đó ăn cho xong sườn bò, bò bít tết, giục mẹ nuôi liên hệ việc du thuyền lxong đi tham gia tiệc tối.

Trời cũng dần tối.

Ngoài cửa sổ, trong sương mù bóng đen như bao trùm tất cả, thật là một phong cảnh đặc biệt.

Thời Tiểu Niệm thu dọn giỏ xách một chút rồi ra ngoài, dùng xe đạp trong làng du lịch chạy tới cạnh biển.

Từ xa xa tiếng nhạc ở một của hàng lớn truyền đến.

Toàn bộ Cao ốc đều có ánh đèn chiếu sáng dòng chữ "iloveyou" đầy thâm tình và chân thành, nơi đó đang diễn ra một buổi tiệc để chúc mừng cho cặp đôi mới cưới.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt về nơi xa xa đó một cái rồi đạp xe rời đi.

Trên biển đậu mấy chục chiếc du thuyền, to nhỏ không đều, lúc nha lúc nhúc đứng ở bên bờ, ánh đèn buổi tối ở bài biến chiếu lên sợi dây buộc làm nó trông óng ánh như một viên kim cương.

"Số 23."

Thời Tiểu Niệm đem xe đạp đậu ở một bên, nhấc theo túi nhìn chung quanh.

Mẹ nuôi nói liên hệ du thuyền số 23 cho cô, ngồi du thuyền là có thể rời đi. Số 23, là chiếc nào sao không thấy.

Thời Tiểu Niệm nhìn từng chiếc từng chiếc một, bỗng nhiên nhìn về một chiếc trên du thuyền in chữ "No.Princess 23", trong bụng cô vui vẻ, kéo ra chân liền đi phía trước.

"Du thuyền tôi ở đây nè, chạy đi đâu vậy?"

Một trận gió lạnh thổi tới.

"…"

Thân thể ThờiTiểu Niệm trong nháy mắt cứng đờ, chậm rãi xoay người lại.

Chỉ thấy cách đó không xa, một chiếc xe thể thao Lamborghini màu cam đậu ở chỗ này, Cung Âu ngồi ở chỗ tài xế, một tay đỡ bánh lái, vô lăng, áo sơ mi ở dưới bóng đêm trắng đến chói mắt, một đôi mắt đen nhìn cô, khóe môi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười.

"Cung…Cung tiên sinh"

Thời Tiểu Niệm khó khăn nở nụ cười nhìn về phía hắn.

Người đàn ông này có phải là quá xuất quỷ nhập thần không vậy?.

Lần này là đi không xong rồi.

"Làm việc gì chột dạ đến nỗi cà lăm như vậy?" Cung Âu ngắm nhìn cô, ánh mắt sắc bén, nhìn thấu tất cả, âm thanh lạnh buốt.

"Không có, tôi có làm sai chuyện gì đâu."

"Nói ví dụ như cô đến đây không phải ngồi du thuyền cùng tôi, mà là chuẩn bị ngồi một chiếc khác để rời đi." Cung Âu vạch trần ý nghĩ của cô.

"Làm sao có khả năng…"

Thời Tiểu Niệm cười đến cay đắng, cả người đi về phía xe của hắn, "Tôi vừa rồi chính là đang tìm du thuyền của anh, tôi còn tưởng rằng là ở bên kia "

"…"

Cung Âu cười lạnh một tiếng, cứ như vậy nhìn cô từng bước một lại đây, cũng không phản bác, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói: nhà ngươi giả bộ, nha ngươi tiếp tục giả bộ đi.

"Không biết du thuyền của Cung tiên sinh là chiếc nào?" Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hỏi hắn.

"Đi theo tôi."

Cung Âu đẩy cửa xe ra xuống xe, đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đi về phía trước.

Đến gần, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện du thuyền của Cung Âu chính là chiếc to nhất ...đó chính là chiếc du thuyền màu trắng có ánh đèn rực rỡ, Phong Đức cùng một loạt vệ sĩ đứng ở phía trên, hướng bọn họ cúi đầu, thuyền đậu ở chỗ này rõ ràng chính là của những người giàu có.

"Hôm nay anh đi du thuyền này đến đây hả?" Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cô biết đây không phải du thuyền của Mộ gia, bởi vì không có in chữ No.Princess.

"Đi lên."

Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm đi lên.

Hai người vừa lên tới, du thuyền liền chậm rãi khởi động, chạy ra khỏi bờ biển, hướng về phía biển sâu, trên mặt biển hiện lên từng sóng nước kéo dài ra một đường thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.