Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bọn họ cách đảo Vân Thượng ngày càng xa, từ xa nhìn hòn đảo như trở thành một vật nhỏ đang phát sáng.
Ánh trăng trải dài lên mặt biển, gió thổi man mát.
Thời Tiểu Niệm đứng trên boong thuyền hóng gió, tay vịn trên lan can, bỗng cảm thấy ngồi du thuyền trên biển giữa đêm như thế này cảm giác cũng không tệ, gió có thể thổi bay mọi ưu tư.
“Này! Tôi muốn cô lên đây chứ không phải muốn cô cứ như một người chết không nói chuyện thế này.”
Âm thanh bất mãn của Cung Âu vang lên, hắn đi tới, đôi chân dài bước qua vòng bảo họ, sau lưng là lan can, dùng đôi mắt đen đầy bất mãn nhìn cô.
“Tôi cảm thấy bây giờ cứ yên tĩnh thưởng thức cảnh biển là được rồi, hơn nữa tôi cũng không biết phải nói gì nữa.”
Thời Tiểu Niệm thành thật trả lời.
“Vậy thì thảo luận một chút về chuyện tại sao không trả lời tin nhắn của tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn gửi tin nhắn cho con gái, vậy mà đôi phương lại không thèm trả lời.
Cô xem thường hắn đến cỡ nào.
“À, điện thoại của tôi hết pin, cũng không có đem dây sạc theo.” Thời Tiểu Niệm tìm một lý do.
“N.E.” Thời Tiểu Niệm buộc miêng nói ra.
Nghe vậy, Cung Âu cười lạnh một tiếng, “Miễn là hệ thống điện thoại của N.E. đều cô thể nạp điện vô tuyến, mà khắp nơi trên đảo chỗ nào cũng được bố trí chỗ sạc pin cả.”
“...”
Lời nói dối bị vạch trần không chút lưu tình.
Thời Tiểu Niệm không biết trả lời hắn thế nào, đưa tay sờ lên mũi, nhìn sắc mặt Cung Âu càng ngày càng khó coi, như sắp nổi giận, cô vội đưa tay chỉ về phía biển: “Đẹp quá!”
Cung Âu nhìn theo ngón tay cô, mặt nước về đêm trong veo, ánh sáng từ những con cá nhảy lên mặt nước rồi lại rơi xuống, lưu lại ánh sáng lấp lánh.
“Đúng là rất đẹp.”
Vốn chỉ muốn dời sự chú ý của Cung Âu, nhưng đến khi nhìn thấy thứ ánh sáng như thế từ măt biển, Thời Tiểu Niệm quả thật bị nó thu hút. “Đó là gì vậy? Sao lại phát sáng được chứ?”
Từ trước tới giờ cô chưa từng biết, mặt biển vào ban đem sẽ đẹp như vậy. Cung Âu thu hồi tầm mắt, nhìn ánh mắt chăm chú Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, hai tay đặt lên lan can, đôi mắt quả hạnh xinh đẹp tò mò nhìn về phía biển, cái mũi xinh xắn, đôi môi lộ ra ý cười nhẹ, mái tóc bị gió thổi rối lên, có vài sợi vươn lên gương mặt trắng nõn của cô, sợi tóc đen lưu lại trên cánh môi cô, cô nhẹ mím mổi, đầy quyến rũ.
Cung Âu trừng mắt nhìn chằm chằm vào sợi tóc kia, không hiểu sao lại cảm thấy có sự đố kị xông đến ngực.
Hắn đố kị với sợi tóc đó.
Hắn dùng một tay ôm cô, cuối đầu hôn lên môi của cô.
Môi của cô rất mềm, mụi vị không tệ.
“Uhm...”
Thời Tiểu Niệm giật mình, sao hắn lại như vậy?
Cô không dám phản kháng, chỉ có thể chấp nhận nụ hôn bất thình lình này của hắn, hắn hôn rất bá đạo, giống như muốn nuốt cả cô vào bụng, cô bị hôn đến thở không ra hơi.
Đột nhiên, Cung Âu bế cô lên.
Một hồi xoay vòng.
Chờ đến khi Thời Tiểu Niệm kịp phản ứng, cô đã bị ôm khỏi lan can, dưới chân là mặt biển, nửa người cô đã ở ngoài khoảng không, phải dựa vào khủy tay của Cung Âu mới không bị rơi xuống biển.
Mà lúc này, du thuyền vẫn đang chạy trên mặt biển.
Cô nghe thấy tiếng gió rít gào ở bên tai.
“Ahhh!” Thời Tiểu Niệm kêu lên, luống cuống tay chân ôm lấy cổ của Cung Âu: “Anh làm gì vậy, tôi sắp rơi xuống rồi này.” Cô chẳng cảm thấy an toàn gì cả.
“Vậy càng tốt, cô cũng có thể hỏi thử cái vật đang phát sáng kia là gì?” Cung Âu cười một tiếng, lông mày hơi nhướn lên, lại hôn lên môi cô, tinh tế thưởng thức.
Vừa hóng gió vừa hôn cô, rất có cảm giác.
“Đừng như vậy...” Thời Tiểu Niệm hoảng sợ kinh khủng, hai tay ôm chặc lấy hắn, đôi chân vũng vẫy muốn leo lên, nhưng vừa vũng vẫy định leo lên, đã bị Cung Âu đẩy xuống.
Cô vừa leo lên, vừa bị hắn đẩy xuống.
Sau lúc đó, Thời Tiểu Niệm đã biết rõ mình đang ở bên bờ vực sinh tử, hồn cũng bị thổi bay rồi.
“Anh đừng quậy nữa, anh muốn tôi chết thì cứ buông tay đi, đừng hành hạ tôi.” Cảm giác bị treo lơ lững như vậy rất đáng sợ.
“Tôi cứ hành hạ cô đấy, cô có thể làm gì tôi?” Cung Âu tà ác nhếch môi, cánh tay ôm lấy hông cô, hôn lên mặt cô.
Du thuyền vẫn còn lướt đi.
Thời Tiểu Niệm gắt gao ôm lấy hắn, đôi chân không còn đạp loạn lên lan can nữa, đổi thành quấn lên người hắn.
Lần này, Cung Âu không đẩy cô xuống nữa. Hắn hôn cô, đáy mắt như xẹt qua một tia đắc ý. Cái đầu gỗ như cô lúc này còn không phải chủ động ôm lấy hắn sao.
Một lúc lâu, Cung Âu mới ôm lấy Thời Tiểu Niệm vào trong, buông tay ra, Thời Tiểu Niệm té trên boong thuyền sạch sẽ, hai chân sắp nhũn ra, trên đầu cũng toàn mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này đúng là biết hành hạ người khác. Lần nào cũng làm cô đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan.
Cung Âu chuyển động tay, tay của hắn cũng có chút mỏi, nếu không phải do bình thường có luyện tập, có có lẽ đã ngã xuống thật rồi.
“Hừ.”
Thời Tiểu Niệm như được sống lại, hít vào từng hơi, trước ngực phập phồng, tạo thành một vòng cung duyên dáng.
Ánh mắt Cung Âu không nhịn được ngày càng sâu thẳm.
“Thiếu Gia.” Vệ sĩ đem hai ly rượu đỏ lên.
“Cô chỉ có chút gan này thôi sao?” Cung Âu khinh thường nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nhận lấy hai ly rượu, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một ly, “Uống chút rượu cho đỡ sợ.”
“Dọa tôi vui lắm sao?” Thời Tiểu Niệm chống tay lên boong tàu ngồi dậy.
“Cô hẳn nên cảm thấy may mắn, cô dám nói dối tôi, tôi chỉ dọa cô một chút... mà thôi.” Cung Âu nhấp một ngụm rượu, yết hầu chuyển động, đường vòng cung từ cằm tới cổ gợi cảm cực kỳ.
Hắn phá lệ khai ân với cô, nếu đổi lại là ngày thường, giờ này cô đã ở trong bụng cá mập rồi.