“Vậy sao, vậy phải cảm ơn anh nha.” Thời Tiểu Niệm ngoài cười nhưng trong không cười trả lời hắn, cả người đột nhiên bị Cung Âu kéo xuống, cô vô lực tựa vào ngực hắn, cũng lười chống trả, ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu.
Cô đang cần một sự an ủi. Một màn vựa rồi thật đáng sợ.
Thời Tiểu Niệm nhìn ra xa xa, đêm đã khuya, mặt biển tựa như một tấm gương phản chiếu, ngoài xa phát ra ánh sáng, thỉnh thoảng có bầy cá nhảy lên rồi lại biến mất.
Thật sự rất đẹp.
Cô tựa vào lòng Cung Âu thưởng thức cảnh đẹp, không khỏi có chút thổn thức.
Trước đây, cô nghĩ Mộ Thiên Sơ sẽ không kết hôn với người khác, sau đó, cô nghĩ hôm nay Mộ Thiên Sơ và Thời Địch kết hôn nhất định là ngày khó chịu nhất trong đời của cô.
Nhưng bây giờ, căn bản không phải vậy.
Cô lại đang ở đây thưởng thức cảnh đẹp biển đêm, không có khóc lóc, không có tuyệt vọng đến mức muốn chết.
Đời người có lúc cũng thật kỳ quái.
“Nghĩ gì vậy?” Cung Âu cúi đầu nhìn người trong ngực mình.
“Ngắm cảnh, không phải rất đẹp sao?” Thời Tiểu Niệm thì thầm.
“Thật sự chưa từng thấy cảnh này.” Cung Âu châm chọc cô, “Cảnh này cũng coi như đẹp, hôm nào dẫn cô đi lặn biển.”
“Đáy biển rất đẹp?”
“Đương nhiên.”
“...”
Thời Tiểu Niệm tựa ở lồng ngực của hắn, lẳng lặng nhìn ra xa. Cung Âu khéo tay cô, thói xấu lại nổi lên, giở trò với cô.
Cô nhíu mày, định ngăn cản, Phong Đức đi đến báo cáo, “Thiếu gia, đảo Vân Thượng đã xảy ra chuyện.”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn.
“Chuyện gì?” Cung Âu hỏi, trong giọng nói không chút thân thiện nào.
“Tôi vừa nhận được điện thoại, nghe nói là trước tiệc tối không thấy chú rể, cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy, hiện tại loạn cả lên, tất cả mọi người của Mộ gia đang ở trên đảo tìm người.” Phong Đức nói.
“Không thấy Mộ Thiên Sơ?”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ đứng lên, bàn tay đang cầm chén rượu tay khẽ run lên.
Chẳng lẽ là do đau đầu quá mức, té xỉu ở nơi nào?
Trong lòng Cung Âu bỗng nhiên như trống đánh, có chút không vui nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, “Cô khẩn trương như vậy làm gì? Cũng không phải là chồng của cô mất tích mà.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thu lại tâm tình của mình, nói, “Đó là em rể của tôi, tôi đương nhiên khẩn trương.”
“Chờ khi nào chồng cô mất tích hãy khẩn trương.” Cung Âu lạnh lùng thốt.
“... Tôi đi gọi điện thoại.” Thời Tiểu Niệm nói, một mình vội vã rời khỏi boong tàu, tìm một chỗ yên tĩnh lấy điện thoại di động ra khởi động máy.
Vừa mở máy thì thấy vài cuộc dọi nhỡ của mẹ nuôi.
Cô vội vã gọi lại, không đến một giây mẹ nuôi đã nghe máy, âm thanh khóc lóc kích động của mẹ nuôi truyền đến, “Tiểu Niệm à, con ở đâu? Thiên Sơ mất tích rồi, hiện tại mọi người đều nói là do con đưa đi, con không phải ngồi ở du thuyền số 23 sao, sao du thuyền số 23 cũng mất tích rồi? Rốt cuộc có phải là con làm hay không?”
Thời Tiểu Niệm nghe bà nói xong ngây ngẩn cả người.
Một bát nước bẩn bị hắc tới. Mộ Thiên Sơ mất tích, sao lại có liên quan với cô.
“Con còn chưa rời khỏi, con thấy trời đêm đẹp như vậy nên đi dạo biển.” Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy, “Mộ Thiên Sơ mất tích sao lại có liên quan tới con được.”
“Thế nhưng hiện mọi người đều nói...”
“Tìm lại thử xem, có thể sẽ biết hắn đi đâu mà?” Thời Tiểu Niệm cắt đứt lời của bà.
“Đã tìm rồi, Mộ Thiên Sơ vốn tự mình lái xe đi quán rượu, nhưng ở trên đường đã không thấy tăm hơi, bên ngoài đảo không có ai giám sát.” Mẹ nuôi gấp đến độ thanh âm đều mang nức nở, “Mẹ sẽ nói cho mọi người biết biết, khẳng định không phải do con đưa đi, nhưng tất cả mọi người không tin...”
“Con cũng giúp tìm người.”
Thời Tiểu Niệm giải thích một chút, cúp điện thoại, quay đầu đi về phía boong tàu.
Cung Âu đang đứng ở nơi đó thưởng rượu.
“Cung tiên sinh, tôi muốn qua đó tìm người, có thể phái vài người tìm giúp không?” Thời Tiểu Niệm thỉnh cầu.
“Tại sao tôi phải giúp?”
Cung Âu không hề để ý đến việc của Mộ gia
Bỗng nhiên, tay hắn bị nắm lại.
Cung Âu cúi đầu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm chủ động cầm tay hắn, đầu ngón tay mềm mại dán tại lòng bàn tay của hắn, hắn nhìn về phía cô, cô thỉnh cầu nhìn hắn, “Tôi van anh...”
Thanh âm của cô mang theo cầu xin.
Như là đem tất cả mong muốn đặt trên người hắn cả.
Cô đang cầu xin hắn.
Hắn nghe thấy âm thanh lồng ngực mình bị gõ mạnh một cái.
“Shit!” Cung Âu trừng mắt nhìn cô khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó cầm ngược bàn tay lạnh lẽo của cô, quát Phong Đức, “Quay lại!”
“Vâng, thiếu gia.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cung Âu cười cười, “Cảm ơn.”
“Cám ơn cái đầu cô.”
Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lấy tay gõ lên đầu cô.
Du thuyền dựa vào một chút ngạn, Phong Đức mượn lai một tấm bản đồ, đưa cho hắn xem, “Thiếu gia, đây là bản đồ của đảo Vân Thượng, đa số mọi người ở Mộ gia đều ở đây tìm người, phía nam này cũng có một số người.”
“Vậy còn bên này.” Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm nghe xong ngay lập tức một mình đi về phía nam.