Vừa mới thay xong thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hít thở của Cung Âu.
Cô kinh ngạc xoay người nhìn, chỉ thấy một bóng đen bổ nhào lên người cô, giống như con mãnh thú vồ lấy con mồi, tập kích cô không kịp phản ứng.
Thời Tiểu Niệm bị đặt dựa vào tủ quần áo, Cung Âu đè lên cô, trán dựa vào trán cô, mũi chạm vào mũi cô.
Lồng ngực cường tráng chặn cô lại, hô hấp nặng nề: “Thời Tiểu Niệm, em làm gì vậy, câu dẫn anh sao?”
“Em chỉ thay quần áo thôi mà.”
Thời Tiểu Niệm bị ép dựa vào tủ quần áo, sau lưng cực kì không thoải mái.
“Vậy mà em lại thay quần áo trước mặt anh, không câu dẫn thì là gì?” Cung Âu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, từng chữ phát ra một cách khó khăn: “Trước mặt đàn ông em cũng đều như vậy có phải không?”
“Không, em và Thiên Sơ không ở cùng một phòng, làm sao anh ấy có thể nhìn thấy em thay quần áo được chứ?”
“Lừa người ta.”
Cung Âu quát cô.
“Mỗi lần anh nói sẽ tin em nhưng lại không tin! Thôi, anh thích tin hay không thì tùy, đừng đè em, đau muốn chết rồi.” Thời Tiểu Niệm muốn tránh anh lại bị anh đè mạnh hơn, trực tiếp đẩy cô vào trong tủ quần áo.
“Ầm.”
Thời Tiểu Niệm bị đẩy vào tủ quần áo.
Tủ quần áo rất cao, Cung Âu chui vào, đẩy quần áo sang một bên, đôi mắt nhìn cô khàn khàn nói: “Không tin thì hiện tại em cũng là của anh.”
Nói xong lại hôn cô, một tay đặt lên eo cô.
Đống quần áo bị rơi xuống, móc quần áo đụng vào đầu anh, anh không thèm để ý, trực tiếp hất đi, nụ hôn rơi xuống điên cuồng chà đạp môi cô, đoạt lấy hô hấp và hương vị ngọt ngào trong môi cô.
Thời Tiểu Niệm bị anh ép không thể lùi nữa, cả người hầu như nằm trong tủ quần áo, cô vùng vẫy muốn đẩy anh.
Cô kháng cực càng làm anh điên cuồng hôn, một tay ôm eo cô một tay nắm lấy cánh tay lộn xộn của cô, càng ra sức hôn.
“Không cần, không…”
Ít nhất không cần như vậy trong tủ quần áo.
Thời Tiểu Niệm vô cùng buồn bực. Bộ quần áo trực tiếp rời xuống phủ lên đầu hai người, không gian tối đen.
Cung Âu vẫn không để ý cứ tiếp tục hôn, nghe thấy cô nói chuyện liền dùng môi ngăn lại, không muốn nghe cô giải thích, Thời Tiểu Niệm không thể so thể lực với anh nhanh chóng mềm xuống, một tay để lên ngực anh, có thể cảm giác được nhịp tim của anh.
Bỗng nhiên tiếng piano “Nhớ mãi không quên” vang lên trong phòng.
Ca khúc được cài riêng thành tiếng chuông cửa.
Vang lên mỗi góc phòng.
Cung Âu ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hôn cô, bàn tay to vuốt lên tấm lưng cô, chạm tới khóa kéo muốn kéo xuống như làm thế nào cũng kéo không được, anh chửi thề một tiếng.
Tiếng chuông cửa vẫn vang, không có ý tứ ngừng.
Lần đầu tiên Cung Âu ghét ca khúc này như vậy, thật không nên dùng làm chuông cửa.
Cung Âu hôn cô, vừa liều mạng kéo khóa, kết quả khóa kéo hỏng cũng mở không ra.
“Là tiếng chuông cửa sao?”
Thời Tiểu Niệm vừa hỏi vừa đẩy anh ra, kéo cái váy xuống không gian sáng sủa hắn: “Em đi xem xem.”
Gương mặt cô đỏ bừng, tìm phương hướng đi ra cửa.
Cung Âu chân trần đứng đó, bàn tay gắt gao nắm đầu khóa, nhìn thấy bên ngoài khóa kéo cái váy còn có một lớp ruy băng.
Thời Tiểu Niệm rất gầy, mỗi lần mặc quần áo đều không cần tháo ruy băng mà trực tiếp lồng vào, nhưng muỗn kéo khóa lại phải tháo ruy băng ra.
“Dựa vào.”
Cung Âu mắng thành tiếng, gương mặt anh tuấn toát mồ hôi.
Tủ quần áo có cả đống váy lại chọn cái như vậy, đúng là người phụ nữ có bệnh.
Thời Tiểu Niệm sờ mặt mình, mặt vẫn còn nóng bừng, cô mở cửa, tiếng chuông ngừng lại, Hạ Vũ và Lý Ca đứng bên ngoài, vẻ mặt Hạ Vũ kích động nhìn cô: “Tiểu Niệm, phòng tân hôn thật đẹp, chúng ta đi dạo, đi đi nhanh.”
Nơi này đều có thể xem là thánh địa tuần trăng mật rồi.
“Hiện tại sao?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt, theo bản năng nhìn vào trong.
Cung Âu đứng cách cô rất xa, không thể thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Đúng vậy, hiện tại, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng.” Hạ Vũ hưng phấn nói, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô thấy xong liền ngây người: “Mẹ của con ơi, đây là phòng ngủ sao?”
Có phải như vậy không, một căn phòng thật nguy nga lộng lẫy, trên sàn tràn ngập cánh hoa.
Cô mơ hồ nghe được mùi tiền được đốt để đổi lấy sự lãng mạn.
Thời Tiểu Niệm cúi nhìn xuống chiếc váy trên người mình, lại nghĩ đến một màn kia trong tủ quần áo, đi ra ngoài một chút cũng không tệ, nếu không, ở cùng Cung Âu chung một chỗ, tính cách cổ quái của anh không biết còn gây ra chuyện gì ồn ào nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn điểm tâm.”
Thời Tiểu Niệm nói, ôm lấy cánh tay của Hạ Vũ rời đi.
“Chị ghét nhất cách tạo ra sự lãng mạn của người có tiền, làm cho chị muốn đem chồng chị quăng đi!” Hạ Vũ vừa đi vừa nói.
“...”
Anh Lý âu phục thẳng thớm đứng ở cửa, nghe vậy mặt buồn bực, đang muốn đuổi theo, thì thấy Cung Âu đang mặc áo choàng tắm từ bên trong đi ra.