Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên ý thức được: “Anh đang tìm em sao?”
“Vô nghĩa.”
Cung Âu từ trên giường nhảy xuống, trừng mắt nhìn cô: “Mới sáng sớm em đã chạy đi đâu?”
“Đi rửa mặt.” Sáng sớm cô có thể làm gì được, rời giường đương nhiên là đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi.
“Rửa mặt?”
Cung Âu bị đáp án của cô làm cho sửng sốt.
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh nghĩ em đi đâu?” Thời Tiểu Niệm thoa kem dưỡng da, khó hiểu hỏi lại.
Cung Âu nhìn cô đầy vẻ không tin, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó mới ngồi lên giường, giọng nói đầy khó chịu: “Anh nghĩ em lại chạy trốn.”
Đính hôn lần này là anh ép cô đi vào khuôn khổ.
Thời Tiểu Niệm phát hiện hiện tại Cung Âu không còn tự tin như trước, trước kia sao anh có thể sợ cô bỏ trốn chứ.
Cô cười cười, bày ra vẻ thoải mái nhất có thể: “Tân phòng giống như tường đồng thế này sao em có thể chạy ra ngoài được chứ?”
Cung Âu căng thẳng: “Em thật sự muốn bỏ trốn.”
Cả người anh căng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn thấy anh như vậy, Thời Tiểu Niệm cảm thấy đau lòng, cô ngồi xuống cạnh anh, dịu dàng nói: “Không đâu, em không bỏ trốn, nếu em đã đồng ý gả cho anh thì sẽ không đổi ý.”
“…”
Cung Âu vẫn nhìn cô như vậy.
Ai biết cô có hối hận hay không, bên ngoài còn có người chờ cô đấy.
“Thật đấy!” Thời Tiểu Niệm chỉ thiếu nước giơ tay lên thề: “Anh đã nói em không còn đường quay đầu cho nên mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì em đều ở bên cạnh anh, sẽ không rời đi càng không bỏ trốn.”
Cô đã không tìm được lý do gì để rời khỏi anh nữa rồi.
“Bởi vì em sợ anh chết.”
Điểm này Cung Âu biết.
Cô sợ anh chết cho nên cô lựa chọn gả cho anh, lựa chọn cùng anh hoàn thành buổi đính hôn.
“Ừ, em sợ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu nở nụ cười chua xót: “Cho nên anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, không cần bị thương, không được chết có biết không?”
Như vậy cô sẽ điên mất.
Cô muốn anh được bình an.
Cung Âu nhìn cô, hừ lạnh một tiếng quay đầu sang hướng khác, nhấc một chân dụi lên chân kia của mình.
“Sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh thấy vậy liền hỏi.
“Điện thoại rơi xuống chân rồi.” Cung Âu mặt không đổi sắc nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm không biết nói gì chỉ nhìn anh như vậy, người nào đó cho rằng cô không ở đây liền cho rằng cô bỏ trốn, xứng đáng.
Cô nhìn anh: “Để em xem.”
Nói xong lại cúi người nhấc chân anh gác lên chân mình, cúi đầu nhìn lên chân anh, quả nhiên móng chân bị đập vào tím ngắt rồi.
Phản xạ đủ lớn, đánh rơi hiện tại mới biết đau.
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng xoa xoa chân anh, ánh mắt đầy chuyên chú, cúi đầu nhìn, mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt trắng noãn động lòng người.
Cung Âu nhìn chằm chằm người cô, tầm mắt xẹt qua gương mặt mềm mại của cô, cô mặc áo ngủ không cổ, cổ áo rất rộng, ngay cả bả vai cũng lộ ra nhưng cô không biết chỉ lo xoa ngón chân cho anh.
Anh nhìn chằm chằm bả vai lộ ra của cô, cả người căng cứng, lại nhìn xuống vùng xương quai xanh của cô, hô hấp theo đường cong lúc lên lúc xuống liều mạng động theo ánh mắt của anh.
Cung Âu mấp máy môi, míp đến đôi môi trắng bệch, yết hầu lên xuống.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi môi hồng lúc khép lúc mở hoàn toàn phá vỡ chút lý trí còn lại của Cung Âu, anh dùng tay đẩy cô ngã xuống giường, cả người đè lên, đôi mắt vẫn nhìn cô, hô hấp nặng nề.
Thời Tiểu Niệm nằm dưới người anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, cô không vùng vẫy.
Thậm chí khoảnh khắc đó cô nghĩ tới thì ra hôm qua Cung Âu không làm gì cô bởi vì hiện tại anh không thể nhịn được nữa rồi.
Đó là chuyện đương nhiên sẽ phải làm.
Cung Âu nhìn cô sau đó cúi đầu hôn xuống.
Cô mới đánh răng, khoang miệng tràn đầy mùi kem đánh răng, hấp dẫn trí mạng.
Nụ hôn kéo dài rất lâu.
Cung Âu hôn cô, nụ hôn triền miên, Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lạ, hơi ngẩng đầu hòa vào nụ hôn của anh.
Cô nhắm mắt lại, anh lại nhớ đến hình ảnh.
Lúc anh trốn đằng sau cây cột ở Thiên Chi Cảng trông thấy cô và Mộ Thiên Sơ cùng nhau xuống xe, hai người sóng vai đi trên đường, Mộ Thiên Sơ đưa tay vén tóc cô ra đằng sau, cô mỉm cười, hai người dưới ánh mặt trời tình cảm như thế.
Ánh mắt cô xinh đẹp là thế.
“…”
Lập tức Cung Âu buông lỏng cô ra, ngồi dậy, hung hăng trừng cô liền xoay người vào phòng tắm.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn anh, anh làm sao vậy?
Cô sờ sờ môi mình, nơi nào đó còn hơi ấm của Cung Âu, cô cắn môi, làm gì sai rồi sao?
Thời Tiểu Niệm xuống giường, đến trước tủ quần áo, bên trong bày rất nhiều quần áo, liếc mắt một lượt.
Không có phòng thay riêng.
Cô trực tiếp cởi áo ngủ mặc váy vào.