Hơn một tháng qua anh vạch kế hoạch cho lễ đính hôn và tân phòng, mỗi khi mệt đến mức muốn ngủ một giấc trước mặt đều hiện lên hình ảnh cô và Mộ Thiên Sơ vừa cười vừa nói ở trong nhà, hình ảnh đó có khác gì vợ chồng mới cưới đâu?
Cô không yêu anh đương nhiên có thể tìm người đàn ông khác.
Nhưng cô có biết anh không chịu nổi không? Cô có biết anh làm sao để khống chế mình mới không chạy tới xé nát bọn họ không?
Mỗi lần như vậy anh chỉ có thể như tên trộm lén lút trốn một góc nhìn cô và Mộ Thiên Sơ về nhà.
Cung Âu nắm tay cô để trước môi mình, đôi môi lại gần tai cô, nghiến răng nghiến lời nói: “Thời Tiểu Niệm em là tên hỗn đản.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm nửa tỉnh nửa mê mở mắt, mơ hồ cảm thấy hơi thở của Cung Âu, cô nhẹ giọng nói: “Cung Âu, em mệt quá.”
Để cho cô ngủ đi.
Cô thật sự rất mệt.
“Không có gì, em ngủ đi.” Cung Âu hận mình không có tiền đồ, đáng lẽ nên tóm cô đánh một trận nhưng anh vừa nghe giọng điệu của cô liền không nỡ.
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm lên tiếng, khép mắt ngủ tiếp.
Cung Âu nghiến răng từ từ buông tay, sau đó đứng dậy ôm cô lên đi vào tân phòng của bọn họ.
Thời Tiểu Niệm được anh ôm ngoan ngoãn không nhúc nhích, tiếp tục giấc ngủ của mình, bỗng dưng cô giật giật cơ thể tìm một vị trí thoải mái giống như đó là thói quen được anh ôm.
Là thói quen khi anh ôm sao?
Hay là Mộ Thiên Sơ.
Cung Âu không nhịn được nghi ngờ, loại nghi ngờ này càng ngày càng mãnh liệt, điên cuồng phá vỡ lý trí của anh.
Một đêm ngủ thật ngon.
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường thỏa mãn mở mắt ra, nhưng tầm mắt vừa nhìn thấy xung quanh liền hoảng sợ lập tức nhắm mắt lại.
Cô đang nằm mơ sao?
Đây là chỗ nào, tân phòng sao?
Một lúc sau cô mở mắt ra, tròng mắt xoay xoay, hít một hơi thật sâu, là cung điện hay là tân phòng vậy?
Nóc phòng cao ngất làm người ta choáng váng, trên đó đều được khảm những đóa hoa màu trắng, ở giữa lại khảm đóa hoa hồng ở giữa có chữ “ON”.
Màu sắc chủ đạo trong phòng đều là màu vàng, trên tường khắc hoa văn phức tạp nhìn mà hoa mắt, xung quanh quấn dây leo sáu màu đang nở hoa, mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Mà chiếc giường lớn này để ở chính giữa, mấy cây trụ phòng vây quanh giường lớn, giống như võ sĩ bảo vệ.
Tân phòng thật khoa trương.
Nhìn mà mù cả mắt.
Thời Tiểu Niệm im lặng nhớ lại, dời mắt liền thấy gương mặt Cung Âu dựa gần vào cô, anh nằm bên cạnh cô, một tay qua lớp chăn vòng ngang người cô, ôm cô vào trong lòng mình.
Cô lẳng lặng nhìn gương mặt anh, ngũ quan rõ ràng, đường nét chân thực, hàng lông mày rậm, đôi mắt nhắm lại càng thấy rõ hàng mi dài càng làm tăng vẻ đẹp gợi cảm của riêng anh, cô nhìn chiếc mũi cao thẳng đó, cuối cùng là đôi môi mỏng luôn vểnh lên.
Buổi sáng tốt lành vị hôn phu của em.
Thời Tiểu Niệm thầm nói trong lòng, gương mặt đưa lại gần sau đó hôn lên môi anh, hơi thở của anh phả đều lên mặt cô.
Giống như đang mơ, sáng hôm nay vậy mà cô tỉnh lại bên cạnh Cung Âu.
Nụ hôn kết thúc, Thời Tiểu Niệm ngồi dậy không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, đưa tay kéo tay anh ra sau đó nhấc chăn ngồi dậy, cùng lúc đó đôi mắt của Thời Tiểu Niệm như bị mù.
Cánh hoa hồng trải đầy trên ga giường.
Trách không được mùi thơm nồng như thế.
Thời Tiểu Niệm đi chân không dưới đất, những cánh hoa rải một lớp dày, giống như tấm thảm nhung vậy.
Quả nhiên có tiền cũng có thể phóng khoáng như vậy.
Thời Tiểu Niệm thầm nghĩ, cúi đầu nhìn bản thân, áo ngủ được thay vào, ngay cả nội y cũng không mặc, gương mặt không nhịn được nóng lên.
Không cần phải nói nhất định là Cung Âu thay cho cô.
Tối qua cô ngủ quên trên bờ biển, không nhớ nổi thứ gì, chắc là Cung Âu thừa dịp cô ngủ mà thay.
Cho dù là vậy cô cũng có thể tố cáo anh sao?
Thời Tiểu Niệm lắc đầu, vào phòng tắm, căn phòng quá lớn, cô có ảo giác như bước vào cung điện, chân giẫm lên cánh hoa đi tìm vài vòng mới tìm thấy được phòng tắm.
Cô đến trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương.
Sắc mặt ngoài dự kiến rất tốt, Thời Tiểu Niệm sờ mặt mình, đã lâu cô chưa ngủ say như vậy.
Thời Tiểu Niệm vỗ mặt mình, cầm bàn chải đánh răng chợt phát hiện ngay cả chuôi bàn chải cũng có chứ ‘on’ do cố tình làm nên, kem đánh răng có, bàn chải cũng có, ngay cả khăn mặt cũng có.
Tất cả đều là chữ này.
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt cười, bắt đầu đánh răng.
Rửa mặt xong, Thời Tiểu Niệm đang muốn đi ra ngoài, nghe giọng nói của Cung Âu phía bên ngoài gào đến: “Tìm! Lập tức tìm cho tôi! Có phải các người cần tôi dạy cho các người cách thức tìm người hay không? A? Không tìm được thì các người cũng không làm nữa, toàn bộ đi nuôi trâu đi!”
Sáng sớm tại sao lại giận dữ như vậy.
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài, xa xa chỉ thấy Cung Âu đứng ở trên giường cầm điện thoại nóng nảy điên cuồng hét lên.
“Anh muốn tìm ai vậy?”
Thời Tiểu Niệm vừa đi vừa nghi ngờ hỏi, đang thoa kem dưỡng da lên tay.
Cung Âu đứng trên giường, nghe được tiếng nói chợt xoay người, cao cao tại thượng cuối xuống nhìn Thời Tiểu Niệm, vẻ tức giận cứng đờ trên mặt, năm ngón tay thon dài buông lỏng thả điện thoại rơi xuống giường.