Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm cảm giác được sự thay đổi của Cung Âu, đôi mắt giật giật, miễn cường cười cười: “Bác sĩ nói mẹ không có việc gì rồi.”
“Ừ, không có việc gì, không có việc gì, hiện tại cha em và Mộ Thiên Sơ đều ở đây chăm sóc mẹ, con mau ngủ đi.” Từ Băng Tâm nói.
“Được, mẹ ngủ ngon.”
Thời Tiểu Niệm được Từ Băng Tâm thúc giục liền cúp máy, qua cuộc gọi này cô cũng buông lỏng không ít.
Mẹ không có việc gì là tốt rồi.
Thời Tiểu Niệm trả lại điện thoại cho Cung Âu, Cung Âu nghiêng người, một tay chống má, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào cô: “May cho em còn biết thức thời không nhắc tới Mộ Thiên Sơ, có phải trong lòng lo lắng lắm hay không?”
Thật sự anh rất biết cách áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, nằm bên cạnh nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em nhất định phải đi gặp Thiên Sơ, nói rõ với anh ấy, em nợ anh ấy một lời giải thích và xin lỗi.”
Thái độ của cô rất bình thản, hết sức tự nhiên, nhắc tới Mộ Thiên Sơ chỉ còn sự áy náy, nếu là người khác thì đã hiểu từ lâu nhưng Cung Âu cứ nhận định thế nào thì là thế đó.
Nghe cô nói như vậy sắc mặt anh đã không còn đẹp gì, ngược lại càng trở nên thâm trầm: “Em muốn cho anh đội nón xanh sao?”
“Em không có.”
“Em đang có kế hoạch đó.”
“Vậy anh không cần giải thích với Mona sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại: “Tuy hiện tại em không có ý tốt với mấy tin đồn xấu nhưng giữa hai người xem như anh mắc nợ cô ấy.”
Một người là đại tiểu thư gia tộc lớn bị từ hôn trước mặt mọi người lúc này chỉ sợ tin tức đã bay đầy trời, đối với người kiêu ngạo như Mona mà nói có lẽ sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Cung Âu nằm nghiêng bên cạnh cô, dùng thân thể che gió cho cô, nghe vậy đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.
Một lúc lâu sau anh mới lạnh lùng mở miệng: “Anh mới không thèm giải thích,cô ta yêu thì chết ai.”
Máu lạnh không có giới hạn.
“Lại nói anh có giải thích thì cô ta cũng sẽ không nhận, vậy thì anh xin lỗi làm cái gì?” Cung Âu nói rất đương nhiên.
Đúng là ngụy biện.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ than nhẹ, sau đó mới nói: “Dù sao em cũng muốn giải thích với Thiên Sơ, tuy em không còn yêu anh ấy nhưng em đã ngầm đồng ý cho anh ấy cơ hội, hiện tại thành như vậy, em mắc nợ anh ấy rất nhiều.”
Cô tận lực nhắc đến bốn chữ ‘ không còn yêu nữa’.
Cung Âu trừng mắt nhìn cô: “Em cường điệu từ yêu như vậy là có ý gì?”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, anh nghe hiểu được ý cô.
“Anh nghĩ rằng em và anh ta sẽ quay lại sao?”
Cung Âu hừ lạnh.
“…”
Thời Tiểu Niệm đầu hàng rồi, mặc kệ anh, cô xoay lưng nằm xuống.
“Sao nào, chột dạ hả?”
Cung Âu nhích lại gần cô, mặc kệ gió thổi lạnh cả người mình nhưng tóc cô không bị thổi một chút nào.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, nhẹ giọng đáp: “Anh nói sau này anh sẽ tin tưởng em.”
Lời nói ít nhiều ủy khuất.
Giọng nói hết sức nhỏ nhẹ.
Cung Âu bị giọng điệu đó của cô làm cho tê dại, lập tức hừ nhẹ: “Coi như anh tin em.”
“…”
Loại chuyện này còn nói đương nhiên như vậy.
Thôi, còn rất nhiều thời gian, hiện tại bọn họ đã đính hôn, từ từ sẽ đến.
Quen biết Cung Âu lâu như vậy cô quá hiểu không nên yêu cầu một người như anh có thể lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
Nước biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, Cung Âu chắn gió giúp cô, cô nằm đó cảm thấy gió đêm thật thoải mái, ngón tay nắm lấy tây trang từ từ nhắm mắt.
Không biết vì sao nghe tiếng biển vỗ vào đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Đã lâu như vậy chưa thể yên tâm rồi.
Thật tốt.
Thời gian từ chút trôi đi.
Cung Âu chống đầu nằm sau lưng cô làm anh tê cả người, cô gái trước mặt chỉ chìa cho anh một bóng lưng, anh vươn tay chọc chọc lưng cô, không hề có một chút phản ứng.
Anh lại chọc.
Lại ra sức chọc.
Thời Tiểu Niệm không thoải mái động người, xoay người nằm trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái lẩm bẩm mấy tiếng lại ngủ.
Ngủ ngon lành.
Cung Âu nhìn cô, nắm chặt tay cô, đêm tân hôn vậy mà cô cứ thế ngủ ngon lành.
“Em cố ý phải không, Thời Tiểu Niệm, đừng tưởng anh sẽ bỏ qua cho em.”
Cung Âu muốn xé bộ lễ phục trên người cô, Thời Tiểu Niệm ngủ mơ màng mặc anh muốn làm gì thì làm, miệng lầm bầm: “Em ngủ một chút rồi sẽ tỉnh.”
“…”
Cung Âu cứng đờ, đôi mắt trừng cô, sắc mặt cực kì khó coi.
Cô nói cho ai nghe vậy.
Mộ Thiên Sơ sao?
Mỗi ngày Mộ Thiên Sơ đều gọi cô dậy, mới làm cho cô có phản xạ vô điều kiện như vậy.
Làm sao cô có thể như vậy.
Cung Âu nắm lấy lễ phục của cô, oán hận nhìn gương mặt đang ngủ say của cô, cắn chặt răng, hô hấp nặng nề, cô và Mộ Thiên Sơ có bao nhiêu chuyện như vậy.
Anh đã điều tra từng chút một, chỉ không điều tra được trong nhà làm cái gì.