Phản bội lại tất cả mọi người, không thể ở cùng một chỗ, đính hôn rồi, tương lai bọn họ nhất định phải đối mặt.
“Anh đang nghĩ gì, em không cần phải biết!”
Cung Âu lạnh lùng nói, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm cười khổ, trăm phương ngàn kế ép buộc cô đính hôn, nhưng trong lòng vẫn còn khó chịu đối với quan hệ của cô và Mộ Thiên Sơ, nếu đã như vậy, tại sao còn phải bất chấp mọi thứ như vậy chứ?
Thật sự cô không hiểu suy nghĩ của anh.
“Có phải anh đang buồn phiền chuyện sau này không? Em có thể giúp được gì không?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
Nghe vậy, Cung Âu quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Em nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy anh đang nghĩ gì?”
“Đương nhiên là suy nghĩ đến việc trong đêm tân hôn!” Cung Âu ăn nói thẳng thắn.
Chuyện sau này có cái gì hay mà buồn phiền, từ bỏ cũng từ bỏ rồi, còn có thể làm gì nữa!
“...”
Thời Tiểu Niệm nghẹn lời mà nhìn đến đôi mắt sáng quắc của anh: “Đính hôn không tính là đêm tân hôn, kết hôn mới tính!”
“Anh nói tính là tính!”
“...”
Thôi được rồi, coi như cô cái gì cũng chưa nói, cô lặng lẽ quay đầu, đưa tay cầm một viên đá màu trắng đặt vào trong bàn tay mà đùa nghịch.
“Đính hôn cũng đã đính hôn rồi, không phải em cho rằng chúng ta chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực chứ!”
Cung Âu thấy cô quay đầu lại, giọng lập tức trầm xuống.
“Không phải là vợ chồng chưa cưới sao?” Thời Tiểu Niệm cúi đầu nói, sao đã tính là vợ chồng chứ.
“Vị hôn phu hôn thê cũng là vợ chồng, có hôn phu hôn thê thì phải có vợ chồng chân thực!” Cung Âu nói như chuyện đương nhiên, lại lạnh lùng mà liếc nhìn cô: “Em không muốn đúng không?”
Cô chỉ nhớ Mộ Thiên Sơ.
“...”
Anh thật sự rất lợi hại, gây ra tin tức lớn như hôm nay, còn giống như không có chuyện gì.
Cô cũng không biết phải đón nhận kết cục thế nào, anh lại hoàn toàn không quan tâm.
Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói, nằm xuống chiếc áo vest của anh, vừa nằm xuống, cô liền nhìn thấy bầu trời đầy sao, vô cùng đẹp.
Bắc Bộ Loan tương đối trống trải, không giống như ở trung tâm thành phố tất cả đều là nhà cao tầng, có khi muốn ngắm cảnh đêm cũng không ngắm được.
“Thật đẹp!”
Thời Tiểu Niệm khen từ tận đáy lòng, có ánh sao, có người đàn ông cô yêu nhất bên cạnh, còn có gì lãng mạn hơn!
Nếu bọn họ chỉ có cuộc sống đính hôn đơn giản giữa hai người, thật tốt biết bao.
Nhưng ẩn dấu sau bầu trời đầy sao, mới là nỗi lo sợ của cô.
“Em chuyển đề tài cũng nhanh quá đó!” Cung Âu không vui nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao, cô có thể làm gì, muốn thảo luận rõ ràng với anh, cái gì gọi là vợ chồng chân thực.
“Cho em!”
Cung Âu cúi mắt nhìn cô, đột nhiên đưa cho cô một chiếc điện thoại.
Thời Tiểu Niệm nằm ở đó, khó hiểu mà nhìn anh.
“Không phải lo lắng cho mẹ em sao, gọi điện thoại đi!” Cung Âu dùng sức mà nhét điện thoại vào tay cô, sau đó lại bổ sung thêm một câu khó chịu: “Không cho phép gọi cho Mộ Thiên Sơ!”
Chỉ có khoảng thời gian gần đây cô mới có thói quen liên lạc với Mộ Thiên Sơ mà thôi.
Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, là điện thoại của anh, cô không nhịn được nói: “Em không nhớ số điện thoại của mẹ em!”
“Trong đó đều có!”
Cung Âu ngồi đó lạnh lùng mà nhìn cô.
Đều có!
Thời Tiểu Niệm nằm trên bờ cát, mở điện thoại, nhìn thấy trong danh bạ quả nhiên có mẹ cô, có Mộ Thiên Sơ, thậm chí còn có người giúp việc bên cạnh cô, điện thoại nhóm vệ sĩ, tất cả đều đầy đủ.
Anh thật sự đã điều tra cô triệt để.
Ở trước mặt Cung Âu trước mặt rất khó yêu cầu sự riêng tư cho mình.
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ, bấm số điện thoại của người hầu chăm sóc mẹ cô, người hầu rất nhanh nhận điện thoại “ A lô?”
“Tôi là Tịch Tiểu Niệm, mẹ tôi tỉnh chưa?”
Thời Tiểu Niệm nằm đó hỏi.
Cung Âu cũng ngồi chỗ đó, mặt không thay đổi, một giây, hai giây, ba giây, anh chợt nằm xuống bên cạnh cô, đầu áp tới gần, lỗ tai dí sát vào điện thoại, thẳng thừng hùng hổ nghe lén.
Trên bờ cát, một bộ âu phục được trải ra, hai cái đầu dựa vào với nhau.
Cách bọn họ không xa là mấy chữ to “LỄ DÍNH HÔN ON” được dùng đá chất chồng lên nhau.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được hô hấp của Cung Âu ngay cạnh cô, cô cũng không đẩy anh ra, cứ như vậy an tĩnh nằm đó.
Bên kia điện thoại, người hầu nữ đã chuyển điện thoại cho Từ Băng Tâm, Từ Băng Tâm nhận điện thoại: “Tiểu Niệm sao? Sao trễ như vậy, con không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, không cần gọi điện thoại.”
Mẹ đã tỉnh.
Thời Tiểu Niệm nghe lời bà nói, biết là cha và Mộ Thiên Sơ không muốn để cho bà lo lắng, nên đã nói cô không thoải mái về nhà ngủ.
“Mẹ, Mẹ bây giờ cảm thấy thế nào?” Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
“Tốt hơn nhiều, cảm giác chính là mơ mơ màng màng ngủ một rất dài, mẹ còn nằm mơ thấy em trai con, thấy hai chị em con cùng nhau chơi đùa vui vẻ, nghịch ngợm không chịu được.” Từ Băng Tâm cười nói.
Nghe nhắc tới em trai, thân thể của Cung Âu nằm bên cạnh Thời Tiểu Niệm chợt cứng đờ.
Đối với người tên Tịch Ngọc này, dù là đã qua đời, nhưng trong lòng Cung Âu vẫn là cảm thấy không thoải mái.
Cái tên Tịch Ngọc này, trong lòng Cung Âu như một cây gai, vừa nghe đến tên cậu ta, anh liền nhớ đến cái chết của anh trai.