Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em rất thích, nó vô cùng xinh đẹp!” Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói: “Chỉ là em mang giày cao gót quá lâu, chân có hơi mỏi!”
Những đôi giày này đều là tự anh chọn, phối với quần áo, ngay cả hình ảnh về buổi lễ đính hôn cũng được anh thiết kế thành những bộ trang phục kia, hơn một tháng qua anh cũng không quan tâm đến những thứ khác, chỉ chăm chú vào buổi lễ đính hôn.
“Hừ!”
Cung Âu vẫn không hài lòng mà hừ một tiếng, ánh mắt đen quét cô từ trên xuống dưới, mím chặt môi.
Gió đêm thổi tới, Thời Tiểu Niệm cầm giày cao gót, đi chân trần mà đứng đó nhìn anh, Cung Âu thì trừng mắt nhìn cô.
Đêm khuya vô cùng yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khó hiểu, trong không khí có thêm vài phần lúng túng.
Thời Tiểu Niệm cũng không hiểu, giữa cô và Cung Âu, ngay cả con cũng có rồi, sao vẫn còn lúng túng, cô đảo mắt, mở miệng phá tan sự yên tĩnh này: “Bây giờ em có thể liên lạc với mẹ em được không?”
“Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em chỉ nhớ đến người đàn ông Mộ Thiên Sơ kia?”
Mặt của Cung Âu sầm xuống.
“Em không nhắc đến Thiên Sơ!” chỉ thích quản lý. Trong lòng của cô thực sự chỉ có lời áy náy không thể nói ra với Mộ Thiên Sơ.
Cô quá thiếu kiên quyết, khoảng thời gian từ trước đó của cô, gần như cô đã ngầm thừa nhận với Mộ Thiên Sơ làm bạn hỗ trợ qua lại lẫn nhau, không ngờ đến hôm nay lại đột nhiên xảy ra việc như thế nào, không biết Mộ Thiên Sơ nghĩ như thế nào.
Cô nợ Mộ Thiên Sơ, thật sự không biết nên làm thế nào mới phải.
“Em không nhắc, nhưng em nhớ!”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô, gương mặt sa sầm đến đáng sợ.
“Em chỉ muốn biết bây giờ sức khỏe của mẹ em như thế nào!” Thời Tiểu Niệm nói.
“Không cho phép nhớ!”
Cung Âu hung hãn mà nhìn về phía cô gầm lên, bình tĩnh nhấc chân rời khỏi, đi được 5-6 bước, Cung Âu lại lui về phía sau, xoay đầu lườm cô, tức giận mà hỏi: “Lúc nãy tại sao em không trả lời anh, anh không đồng ý với em, để cho em nói rất khó có phải không?”
“Sao?”
Vẻ mặt của Thời Tiểu Niệm đầy khó hiểu mà nhìn anh.
Không trả lời cái gì?
Cô bỏ sót tín hiệu mắt nào của anh sao?
“Sau khi anh đánh đàn kết thúc, muốn em cho anh một tiếng nói, tại sao em không cho?” Cung Âu trừng mắt hỏi cô, cả người ngập tràn sự không vui.
Thời Tiểu Niệm chớp mắt: “Không phải em đã ôm anh rồi sao?”
Khi đó cô cảm động đến một tiếng cũng không thể nói được, chỉ có thể đổi thành ôm anh, điều này còn chưa tính là đáp lại sao?
“Đây không tính là sự đáp lại!”
“...”
Ôm không tính, gào thét gì đó thì tính.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói, Cung Âu hung ác mà trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Thời Tiểu Niệm, anh biết, đính hôn với anh là em không tình không nguyện, nhưng ít nhất đêm nay anh cũng không cho phép em nhớ đến Mộ Thiên Sơ, nếu không anh giết chết em!”
“Đêm nay?” Thời Tiểu Niệm lặp lại lời của anh, khi nào thì anh trở nên bao dung như vậy, vậy qua hôm này là có thể nhớ!
“Từng cái “đêm hôm nay”!” Cung Âu quăng đi câu nói trước đó.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, nghe vậy liền cười khẽ, trong lòng dường như cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Từ sau khi Cung Âu chia tay với cô đến nay, đây là lần đầu tiên tâm tình của cô thoải mái như vậy.
Cô đi chân trần dưới ánh đèn đêm, nhìn về xung quanh, đã không nhìn thấy bóng dáng của Cung Âu, cô nghe thấy tiếng sóng biển ngoài xa, vì vậy cô đi về phía cầu thang đá.
Cầu thang đá có dạng xoắn ốc.
Đột nhiên, Cung Âu xuất quỷ nhập thần mà xuất hiện trên cầu thang, cúi mắt nhìn cô: “Hôm nay ngay cả mẹ anh và gia tộc Lancaster cũng không dám ở Bắc Bộ Loan làm gì anh, em cảm thấy em có thể chạy thoát được anh?”
“Em không muốn trốn!” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn về bóng dáng vô cùng cao lớn của anh, cất giọng giải thích.
“Vậy sao em không về phòng tân hôn!”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
Phòng tân hôn!
Cô đâu có biết phòng tân hôn ở đâu, đính hôn thì có phòng tân hôn sao, ánh mắt đó không phải đã bày tỏ một chút quẫn bách của Thời Tiểu Niệm sao, gò má nóng lên, nói: “Em muốn dạo bờ biển!”
“Sao, sợ ngủ cùng anh?”
Cung Âu nhìn xuyên thấu cô.
“Em không có!”
“Ít ở đây mà giả vờ làm thiếu nữ thanh khiết đi!” Cung Âu cười lạnh.
“Em không giả vờ!” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lườm về phía anh, đang muốn nổi giận mà nhìn anh, nhưng nhớ đến hôm nay anh đã vì cô mà hủy hôn trước mặt mọi người, xúc phạm đến gia tộc Lancaster, còn đoạn tuyệt với nhà họ Cung, nhất thời mềm lòng, cũng không tranh cãi với anh, chỉ nói: “Đưa em đi dạo biển nhé, em vẫn còn chưa ngắm cảnh biển ở Bắc Bộ Loan!”
“Có gì đẹp mà ngắm, toàn là nước!”
Cung Âu đứng ở đó nói.
Biển có gì đẹp mà ngắm, toàn là nước, lời lẽ chí lý.
“Vì anh dày công thiết kế Bắc Bộ Loan nên em phải ngắm nhiều một chút!” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, toàn bộ Bắc Bộ Loan đều là tâm huyết của anh.
Mà phần tâm huyết này, mà từ khi bắt đầu anh đã chuẫn bị tốt chỉ vì thiết kế cho cô.
Tấm lòng này, nặng đến mức cô có chút không thể nhận nổi.
Dưới màn đêm, giọng của Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng, giống như một dòng suối trong vắt vờn quanh người Cung Âu, khiến cho mỗi một lỗ chân lông của anh đều thoải mái.
“Cái này còn giống tiếng người đó, anh đưa em đi dạo, tránh cho em rơi vào trong nước!”
Cung Âu nói, bước vội về trước mấy bước, vọt đến bên cạnh cô.
Mặt biển dưới màn đêm vô cùng yên tĩnh, nước biển xô nhẹ vào bờ cát trắng, vô cùng dịu dàng, giống như áo giáp sắt của vị tướng quân trở nên vô cùng mềm mại.
Hai người ngồi trên bờ biển nhìn về phía mặt biển.
Cung Âu đem chiếc áo vest lót làm đệm cho Thời Tiểu Niệm, anh mặc áo sơ mi ngồi đó, đưa tay nới lòng cà vạt, mở vài chiếc nút áo, gió làm cổ áo anh bay bay, gương mặt lạnh lùng, môi khẽ nhếch, hai mắt nhìn thẳng ra phần biển trước mặt.
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Anh đang suy nghĩ đến sau này của bọn họ sao?