Trong khách sạn Thiên Hoa, Mona ngồi trên giường, trên người vẫn là áo cưới hoa tử đằng kia, trên cổ đeo dây chuyền kim cương cực kì chói mắt.
Cô ngồi lẳng lặng, bên ngoài truyền đến mấy âm thanh trưởng bối tức giận.
“Đây là miệt thị gia tộc Lancaster chúng tôi. Mấy trăm năm qua, gia tộc chúng tôi có lúc nào mất mặt đến vậy.”
“Mấy người xuất hiện trước truyền thông nhiều một chút, sau này nhắc tới Cung Âu lập tức biểu hiện bất mãn, nghe không?”
“Cung gia và Cung Âu phải cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng.”
“Đều là do Mona, lần đầu tiên gặp mặt, Cung Âu không có ấn tượng tốt với nó, nó còn phải về Trung Quốc, nói gì tự do yêu, kéo cả gia tộc chúng ta xuống nước.”
Bọn họ đang tức giận, đang gầm thét, Mona ngồi trong phòng.
Ngồi yên lặng một mình, nghe âm thanh bên ngoài.
Trên khuôn mặt đẹp bất phàm của cô có nước mắt chưa khô, một tay dùng sức nắm áo cưới trên người.
“Nếu vậy áo cười làm thế nào?” Có thanh âm của nữ giúp việc vang lên, lập tức có tiếng rống: “Làm thế nào mà làm? Ném! Tôi nói, phải cho Cung Âu nhìn chút màu sắc, người này cũng quá cao ngạo rồi.”
“Ông có thể cho màu gì, từ lúc cậu ta quyết định đính hôn ở thành phố S tôi đã cảm thấy kì lạ. Đúng như dự đoán, nơi này là thành phố S, Cung Âu ở đây có bao nhiêu quyền thế, ông có bao nhiêu?”
“Hay là ông muốn ám sát? Đến lúc đó gia tộc Lancaster chúng ta lại bị chỉ trích.”
“Thoái hôn ngay trước mặt mọi người, thật đúng là cao tay.”
Mona từ từ đi tới cửa, ngước mắt nhìn nữ giúp việc bên ngoài, các cô mỗi người đẩy một người mẫu giả thử áo cưới, Mona nhàn nhạt mở miệng: “Mang áo cưới vào.”
“Vâng, tiểu thư.”
Nữ giúp việc đẩy người mẫu giả vào phòng.
Nghe được thanh âm, mõi người trong phòng khách không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Mona, trong mắt có đồng tình, có khinh bị, có chán ghét.
Đa số đều cảm thấy cô liên lụy thân thích.
Chờ nữ giúp việc đi ra ngoài, Mona dùng sức đóng cửa phòng, khóa lại, bỏ lại những ánh mắt kia ngoài cửa, cô dựa lưng vào cửa, ngước mắt nhìn cả phòng.
Cô phí tâm bố trí căn phòng, muốn sau này có thể cùng Cung Âu đến đây, cho anh một ngạc nhiên.
Treo trên tường là áo cưới của cô và Cung Âu.
Giường được thiết kế riêng, phía trên có in kí tự.
Cô cho là chữ N là Na, thì ra không phải, thì ra là chữ Niệm.
Mona bước tới trước, kéo áo cưới thật dài đến trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, người cô nhìn thấy không phải là mình, mà là một người bị cười nhạo vì bị thoái hôn trước mặt mọi người.
Cô đưa tay tháo vương miện trên đầu xuống, giống như tháo xuống một thân kiêu ngạo.
Mái tóc vàng rủ xuống, Mona tháo bông tai đá quý xuống, tháo dây chuyền kim cương, tháo từng trang sức trên người.
Cô mở ngăn kéo ra, cầm lên một cây kéo, chậm rãi đi tới từng áo cưới xinh đẹp, cắt từng cái từng cái.
Lông chim trên áo cưới bị cắt bay lượn trên không trung.
Những cái áo cưới bị cô cắt thành vô số mảnh vụn, rơi đầy đất, giống như tôn nghiêm của cô, tình yêu của cô bị vỡ đầy đất, dù gom góp cũng không ra dáng vẻ ban đầu.
Áo cưới đều bị cô cắt sạch.
Không còn gì có thể cắt.
Mona cúi đầu, nhìn áo cưới trên người mình, cô cởi giày cao gót ra, đang muốn cởi áo cưới nhưng chân đạp phải đuôi áo, cả người ngã xuống.
“Ầm.”
Một tiếng nặng nề.
Cả người Mona ngã lăn trên đất, lông chim màu trắng bay lên, cô nằm trên mảnh vụn bừa bãi, chật vật vô cùng, mái tóc vàng tán loạn, có loại đẹp chán nản.
Thì ra, mang giày cao gót rất dễ ngã.
Cô ngã xuống đất, muốn đứng lên nhưng thế nào cũng không đứng nổi, cô quay đầu, đôi mắt màu xanh lam nhìn chiếc giường, kí tự A&N điên cuồng đập vào mắt cô.
Cháy sạch thống khổ trong cô.
Nước mắt lập tức chảy ra.
Tay cô chặt chẽ nắm áo cưới trên người.
Cung Âu, Thời Tiểu Niệm.
Tại sao các người có thể đối xử với tôi như vậy?
Cô thống khổ kêu thành tiếng, thanh âm như vật gì vỡ tan tành, cực kì khàn, từng tiếng từng tiếng vang lên trong đêm an tĩnh.
Chín giờ tối, buổi lễ kết thúc, quan khách phải về thì đã về, không về thì về phòng nghỉ ngơi hoặc đi chơi.
“Xin thôi đi, buổi tối đi bờ biển là ai an bài, có thể mời nhân viên dẫn các cô đi.”
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa tiễn quan khách cuối cùng, chân mang giày cao gót mệt mỏi không tưởng, ngày hôm nay, cô thật sự trở thành chủ nhân buổi lễ mà không biết gì, bận rộn trời đất u ám.
“Hô.”
Đưa mắt nhìn quan khách cuối cùng rời đi, Thời Tiểu Niệm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa cổ.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Thật mệt mỏi.
“Em cảm thấy đính hôn với anh khó đến vậy sao?” Thanh âm lạnh lẽo không vui vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đang dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, mặt đầy bất mãn, giống như cô thiếu anh khoản nợ khổng lồ vậy.
Mới vừa rồi còn cho cô ngạc nhiên lãng mạn, làm bộ dáng thâm tình, lúc này, mặt lại thúi trở lại rồi.
Ai nói phụ nữ mới giỏi thay đổi?
“Em không thấy khó.”
Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ cổ nói, cởi giày cao gót ra.
Cô quả thực không chịu nổi mang giày cao gót đi bộ nữa, có cảm giác đôi chân sắp hư luôn vậy.
“Sao vậy? Không thích giày này? Đây là tự mình gánh.” Cung Âu trợn mắt nhìn giày trên tay cô, sắc mặt càng khó coi.