Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Rõ ràng mới vừa nãy khi ở trong phòng, sắc mặt kém như vậy, nhưng lại chuẩn bị những thứ này cho cô.
Rất nhanh, trên cầu thang màu trắng phủ kín hoa, dây leo màu xanh lá cây làm thành cổng hình vòm, trên mỗi bàn lần lượt xuất hiện toàn bộ hình ảnh cô và Cung Âu.
Lễ phục mặc “bọn họ” trên người đều là lễ phục hôm nay của cô.
Có thể thấy Cung Âu đã chuẩn bị lễ đính hôn này bao nhiêu, mà cô hôm nay mới biết đính hôn.
Phòng khách sang trọng lãng mạn, khắp nơi tràn đầy bóng dáng của cô và Cung Âu, bọn họ khiêu vũ theo điệu nhạc, mỗi góc đều lưu lại bóng người họ, những hình ảnh kia thậm chí tỉ mỉ đến biểu tình trên mặt, hai người thâm tình đưa mắt nhìn nhau, tạo ra dáng múa hoa lệ.
“Mẹ của tôi ơi, tôi nổi da gà rồi, có cần lãng mạn đến vậy không.”
Hạ Vũ đứng đó nhìn một màn rúng động này, kích động chạy đến ôm vai anh Lý: “Chồng, anh xem, anh là đàn ông, Cung tiên sinh cũng là đàn ông, anh nhìn xem người ta lãng mạn thế nào. Lần trước, vào sinh nhật em, anh cho em ngạc nhiên là mua một cái lò vi sóng nha.”
“…”
Anh Lý ngồi đó bị Hạ Vũ lắc ngã trái ngã phải, khuôn mặt bi thảm, khóc không ra nước mắt.
Tại sao anh phải đến tham gia hôn lễ công nghệ cao này? Anh hối hận.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nhìn từng hình ảnh hiện ra theo tiếng nhạc êm tai kia, cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều.
Cô nhớ tới thời điểm cô bị thương, anh kéo cô từ mảnh vụn đầy đất ra ngoài; cô nhớ tới thời điểm cô ôm Mr Cung ở tiểu khu, anh ôm cô đi; cô nhớ tới anh công khai tình yêu của họ với toàn bộ thế giới; cô muốn anh làm cơm rang trứng, cơm xào trứng khét nhưng rất thơm…
Suy nghĩ một hồi, nước mắt của Thời Tiểu Niệm lập tức chảy ra, không cách nào ngăn lại.
Hai người họ đi đến bước này, thật sự đính hôn rồi.
Dừng lại một khúc, Mr Cung buông đàn violon trên tay xuống, đi từng bước từng bước tới trước mặt Thời Tiểu Niệm.
Toàn bộ ánh đèn chiếu lên người Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đã rơi nước đầy mặt, Hạ Vũ không ngừng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
“Chủ nhân, chúc cô đính hôn vui vẻ.”
Mr Cung từ từ cúi người trước mặt Thời Tiểu Niệm, làm một động tác, đưa tay mình ra.
Thời Tiểu Niệm đứng lên, đặt tay mình lên tay Mr Cung, trên ngón áp út, chiếc nhẫn hình trái tim chiếu lấp lánh.
Mr Cung nâng tay cô, dẫn cô đi tới Cung Âu, đi từng bước một lên cầu thang, Thời Tiểu Niệm giẫm chân lên cầu thang, ngước mắt nhìn Cung Âu, Cung Âu từ trước đàn dương cầm đứng lên, đứng nơi đó, đôi mặt đen thật sâu nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ cô từng bước từng bước đến gần anh.
Thời Tiểu Niệm và Mr Cung tới trước mặt Cung Âu, hai người đứng trước đàn dương cầm, ánh mắt cô đã đỏ hoe, không hề giống cô dâu.
Cung Âu đứng đó, ngưng mắt nhìn cô, giọng nói mê hoặc có thể chết người: “Anh từng nghe một câu nói, nhớ mãi không quên, nhất định sẽ có hồi âm. Tịch Tiểu Niệm, từ hôm nay trở đi, chúng ta mới bắt đầu, từ hôm nay trở đi, anh chỉ là người đàn ông vì em mà sống, từ hôm nay trở đi, hi vọng em sẽ là người phụ nữ chỉ sống vì anh. Nếu em nguyện ý, cho anh chút âm thanh, cho anh chút hồi âm đi.”
Phần lớn nhân viên trong công ty truyện tranh là nữ sinh trẻ tuổi, nghe nói như vậy, mỗi người đều không nhịn được kích động hét lên.
Hạ Vũ cũng kích động, kích động đến hốc mắt đỏ hoe, càng dùng sức lắc chồng mình.
Mặt anh Lý càng thảm hơn.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, chăm chú nhìn anh, mỗi một chữ của anh đều vang vọng trong đầu cô, vang dội đến vậy.
Cung Âu đứng trước mặt cô, đưa micro cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhận lấy micro, muốn nói, nhưng phát hiện cổ họng mình nghẹn ngào, mở miệng nhưng không thể nói ra.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, ánh mắt ngày càng sâu, mơ hồ có chút không vui.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm dứt khoát ném micro sang bên cạnh, trực tiếp lao vào ngực Cung Âu, đưa tay vững vàng ôm lấy anh.
Cô không có lí do gì để chần chừ nữa.
Chung một chỗ đi, bất kể tương lai ra sao, có bao nhiêu cửa ải khó phải vượt qua, dù sao cô cũng không thể hỏng bét hơn, vậy thì chung một chỗ đi.
Cung Âu bị cô đụng hơi lui về sau một bước, khuôn mặt lướt qua vẻ bất mãn, hồi lâu, mới đưa tay ôm lại thân thể mảnh khảnh của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trên người cô.
“Wow! Nhớ mãi không quên! Nhớ mãi không quên!”
Hạ Vũ và các nữ đồng nghiệp kích động lớn tiếng quát, nhưng quan khách khác cũng bị lây, rối rít vỗ tay theo.
Hôn lễ như vậy cũng không tệ.