Cung Âu cúi đầu hung hãn trừng cô, sau đó đi tới trước, giơ chân lên hung hăn đạp cái đáng thương trên đất mấy cái.
“…”
Thời Tiểu Niệm sờ đầu, nhìn anh không nói nên lời.
“Được rồi, đi.”
Phát tiết đủ rồi, Cung Âu lạnh lùng nói, nghiêm mặt rời đi.
Mặt Cung Âu đen đến ngoài sảnh, cũng không thèm quan tâm Thời Tiểu Niệm mang giày cao gót không theo kịp bước chân anh.
Cửa phòng khách từ từ được kéo ra, Cung Âu sửa sang quần áo, chợt kéo Thời Tiểu Niệm vào ngực, ôm lấy cô vô cùng ưu nhã, đi vào bên trong, môi mỏng nhếch lên độ cong, đôi mắt đen nhìn thẳng tới trước.
Tốc độ biến đổi sắc mặt của anh khiến Thời Tiểu Niệm thán phục.
Thời Tiểu Niệm bị anh ôm đi vào, toàn bộ phòng khách được bố trí lãng mạn như cung điện rừng rậm, ánh đèn màu xanh lá cây nhàn nhạt, trên cầu thang, đèn, trên tường trang trí dây leo và cây mây, không gian xa hoa lộ vẻ mát mẻ làm cho người ta cảm thấy ảo mộng.
Các quan khách ngồi đó nhàn nhã trò chuyện, cũng đang rối rít tự sướng, chụp chung với cảnh hoàn mĩ.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu tiến lên mời rượu, trừ nhân viên công ty truyện tranh, các quan khách còn lại đều là không giàu thì sang, là nhân vật không nhỏ.
Người có liên quan gia tộc Lancaster không náo loạn, thậm chí có chút lúng túng, nhưng người ở lại là thật sự quý trọng cô và Cung Âu.
Mời rượu một vòng, Thời Tiểu Niệm ngồi vào bàn Hạ Vũ.
Cô vừa ngồi vững, Hạ Vũ lập tức kích động ôm lấy cô, bụng bự cọ cô: “Trời ơi, em lại âm thầm đính hôn, chị cũng bị giật mình. Em thật là, thì ra em ngừng vẽ là vì giúp chồng dạy con. Ghét! Còn giữ bí mật với chị.”
“Haha!”
Thời Tiểu Niệm chỉ có cười mỉa.
Ngay trước hôm nay, cô cũng không biết cô sẽ đính hôn.
“Tiểu Niệm, đến cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao cô dâu đột nhiên đổi thành cô? Nói với chúng tôi đi.” Một bàn nữ đồng nghiệp bát quái hỏi.
Thời Tiểu Niệm còn chưa mở miệng, Hạ Vũ trực tiếp nổi giận: “Cái gì mà đổi, các cô xem tin tức nói bậy bạ, khắp nơi này đều viết A&N, chính là Cung Âu và Tiểu Niệm. Tiểu Niệm chỉ cho chúng ta bất ngờ thôi, đúng không, Tiểu Niệm?”
Hạ Vũ giải vây cho cô.
Thời Tiểu Niệm đến gần Hạ Vũ, thấp giọng nói: “Cảm ơn chị.”
“Hắc hắc.” Hạ Vũ cười một tiếng, tiến tới bên tai cô thấp giọng nói: “Thật ra thì chị cũng hết hồn, chị nhìn ra được, em không phải bị ép cưới vội vả, trong mắt em có cảm động và tia sáng hạnh phúc, chị không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần em vui vẻ là được rồi. Em nhất định phải hạnh phúc nha, Tiểu Niệm.”
Nghe được lời Hạ Vũ, Thời Tiểu Niệm cực kì cảm động, cô đưa tay ôm Hạ Vũ.
Bạn bè chân chính là không để ý cái gì, chỉ cần một ánh mắt liền hiểu liền biết, cô ấy chỉ chúc phúc cô, ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn bảo vệ cô.
“Bụng em lớn như vậy, sắp sinh rồi, chú ý một chút, được không?”
Thời Tiểu Niệm và Hạ Vũ ngồi trước bàn tán gẫu, trong phòng khách an tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng đàn dương cầm.
Toàn phòng khách tối lại.
Tất cả mọi người đều xoay đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh cầu thang có một bóng người, nơi đó đặt một cây đàn dương cầm, mà Cung Âu ngồi trước đó, cách ngồi ưu nhã, đôi tay đặt lên phím đàn đàn nên bài hát.
Là “Nhớ mãi không quên” bài hát đó chính là bài Cung Âu đã đàn với cô.
Anh đàn, hấp dẫn mê người.
Dần dần có đàn violon, thanh âm trống gia nhập, ánh đèn kia lấy Cung Âu làm trung tâm, từng bậc thang đi lên lầu, ánh đèn kia giống như bước chân người vậy.
Ánh đèn sáng lên.
Chỉ thấy một người máy thân thể màu bạc ở trên cầu thang,có đứng có ngồi, trên tay người máy cũng cầm một loại nhạc khí, đang phối hợp với Cung Âu đàn nên bài hát lãng mạn.
Ban nhạc người máy.
Quan khách dù giàu sang nhưng chưa từng thấy ban nhạc người máy trình diễn, hơn nữa, âm điệu chính xác không sai chút nào, phối hợp với Cung Âu tạo nên một bài hát, người người đều cả kinh, trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Vũ và đám nữ đồng nghiệp lại rối rít đứng lên, cấp bách không thể đợi, lấy điện thoại ra điên cuồng chụp hình.
Thật ra dáng vẻ của mấy người máy được sản xuất không sai biệt lắm, nhưng Thời Tiểu Niệm nhìn một cái lập tức nhận ra người máy kéo đàn violon chính là Mr Cung.
Thật giỏi lắm, Mr Cung có thể kéo đàn violon.
Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ, bỗng nhiên ánh đèn di chuyển, trên cầu thang xuất hiện những hình ảnh, là sở trường công nghệ cao của Cung Âu.
Nhưng lần này, không phải hình ảnh người máy mà là hình ảnh cô và Cung Âu.
Chỉ thấy “Thời Tiểu Niệm” mặc áo cưới trắng và “Cung Âu” mặc âu phục trắng đang khiêu vũ trên cầu thang, nhảy theo điệu nhạc.
“…”
Hình ảnh trước mắt đẹp đến kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, khó có thể tin được, theo bản năng lấy tay che kín mặt, ánh mắt ướt át, cô hoàn toàn không nghĩ tới Cung Âu vì cô mà chuẩn bị sự ngạc nhiên mừng rỡ như vậy.