Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không biết mẹ cô tỉnh lại chưa, nếu chưa, phải chuẩn bị phẫu thuật, cô đang lo lắng cho thân thể của Từ Băng Tâm.
Nghĩ vậy, Thời Tiểu Niệm mở ngăn kéo trước mặt ra, lục đống đồ trang sức, Cung Âu đã lấy điện thoại cô để đâu?
Thời Tiểu Niệm kéo váy dài, ngồi xuống lục tung tìm, cũng không tìm được, cửa bị gõ hai cái, cô đứng thẳng người, cất giọng nói: “Mời vào.”
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, cầm điện thoại trên tay: “Tịch tiểu thư, điện thoại của cô, bây giờ trả lại cho cô.”
“Tốt quá.” Thời Tiểu Niệm vội vàng nhận lấy điện thoại: “Cảm ơn Phong quản gia.”
Cô có thể biết tin tức của mẹ rồi.
“Tịch tiểu thư không trách tôi là tốt rồi.” Phong Đức vẫn đầy áy náy nhìn cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn ông, cười khổ một tiếng: “Không biết tại sao tôi vẫn không thể trách Phong quản gia được.”
Có lẽ là ông vẫn thành tâm ra sức vì Cung Âu, chỉ nghe lệnh làm việc của Cung Âu, dựa vào điểm này, cô cũng không có cách nào trách ông.
“Tịch tiểu thư tha thứ rồi, vậy cô chuẩn bị đi, dạ tiệc bắt đầu tôi tới mời.”
Phong Đứa nói.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm tưởng nhớ Từ Băng Tâm trong lòng, cũng không tán gẫu với Phong Đức, bước đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau khi mở màn hình, lập tức mở cuộc gọi gần đây gọi Mộ Thiên Sơ.
Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng.
Thói quen gần đây của cô là liên lạc với Mộ Thiên Sơ.
“Hôn lễ còn chưa hoàn toàn kết thúc, em không kịp chờ đợi muốn giải thích với Mộ Thiên Sơ?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế, nghe vậy ngước mắt nhìn gương trên bàn trang điểm, chỉ thấy Cung Âu đứng sau lưng cô, mặc âu phục màu đậm trên người, phối hợp cà vạt màu xanh lam giống lễ phục của cô, lộ vẻ đẹp trai, nhưng mặt anh vẫn lạnh nhạt như bị băng tuyết đóng băng lại vậy, đôi mắt đen u ám chống lại tầm mắt cô trong gương.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay Thời Tiểu Niệm lập tức bị Cung Âu cướp lấy.
Anh trực tiếp cúp máy, hung hẵn ném điện thoại cô qua một bên.
Trong phòng yên tĩnh.
Thời Tiểu Niệm bị động tác ném điện thoại của anh làm cho ánh mắt đình trệ, qua mấy giây mới nói: “Em chỉ muốn hỏi tình hình thân thể của mẹ em một chút thôi.”
“Sao em không gọi điện thoại cha em hay người giúp việc?” Cung Âu lạnh lùng hỏi ngược lại, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, một chân đạp điện thoại, hai tay ngang qua lưng ghế đặt lên vai cô, từ từ cúi người gần đến mặt cô, đôi mắt đen bộc phát phiền muộn.
Bỗng dưng, tay anh nắm cằm cô, nhìn cô qua gương, âm thanh lãnh đạm: “Nhớ, chúng ta đã đính hôn, con đường này là em tự chọn, bây giờ em là của anh, mỗi một sợ tóc đều là của anh.”
Đồ chuyên chế!
Cằm Thời Tiểu Niệm bị anh bóp đau, cô nhìn trong gương trang điểm, ánh mắt ảm đạm: “Em đối với Thiên Sơ không phải tình cảm đó, em không có yêu…”
Đến bước này, cô không cần lừa gạt Cung Âu nữa.
“Anh không quan tâm tình cảm giữa hai người là gì.” Cung Âu cắt đứt lời cô, xoay mặt cô lại, nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn chằm chằm lông mi thật dài của cô, từng chữ lạnh như băng: “Tóm lại bắt đầu từ bây giờ, quên cậu ta cho anh, không nên chọc anh tức giận.”
“Em…”
“Anh không muốn nghe tên cậu ta từ miệng em nữa.” Ánh mắt Cung Âu âm trầm trợn mắt cô: “Nếu không, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
“Em…”
“Không cho phép nói.”
“Em muốn biết tình hình thân thể của mẹ em.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt anh lạnh như băng, mở miệng nói.
Cung Âu hung hăn trừng cô, thanh âm lạnh lùng: “Bác đã tỉnh, em không cần suy nghĩ nhiều.”
“Tỉnh rồi? Thật sao?” Thời Tiểu Niệm mừng rỡ nhìn anh, đẩy tay anh ra, từ trên ghế đứng lên: “Tỉnh khi nào, bây giờ mẹ thế nào, thân thể có khỏe không? Cung Âu, anh cho em gọi điện thoại đi.”
Cung Âu ngồi xuống, một tay khoác lên ghế dựa, sắc mặt tái xanh: “Em cho là anh đang gạt em?”
Cô dĩ nhiên biết anh sẽ không lấy chuyện này lừa gạt cô.
“Chẳng qua em lo lắng mẹ em thôi.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Lo lắng mẹ em hay lo lắng Mộ Thiên Sơ thương tâm khổ sở, vội đi an ủi?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giễu cợt cười lạnh một tiếng: “Anh nói em biết, Thời Tiểu Niệm, sự lựa chọn hôm nay là do em tự chọn, không phải anh ép.”
Cái này mà anh chưa tính là ép buộc sao?
Dùng cái chết của mình uy hiếp cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng này của anh, bỗng nhiên ý thức được cô lại làm sai một chuyện, cô gạt anh cô đã yêu Mộ Thiên Sơ, anh bị rối loạn hoang tưởng, nhận định chuyện gì rất khó thay đổi, dù biết rõ sự thật.
Lần này, cô không biết phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể cho Cung Âu biết, cho tới bây giờ, cô không yêu Mộ Thiên Sơ.
“Không lên tiếng là ý gì, đang mắng anh trong lòng?” Cung Âu lạnh lùng thốt, trong mắt nhấp nhô tức giận.
“Em không có.”
“Anh nghe được.” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Đi ra, đi mời rượu với anh.”
Anh ra lệnh cho cô, xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là theo sau, Cung Âu bỗng nhiên quay đầu, Thời Tiểu Niệm lập tức đụng vào ngực anh, đụng đau đến mức muốn bất tỉnh, cô nghi hoặc nhìn anh: “Sao vậy?”
Đột nhiên xoay người là có ý gì?