Thời Tiểu Niệm muốn nói, Cung Âu đưa tay lấy chiếc nhẫn trong hộp, một tay nắm tay Thời Tiểu Niệm, quỳ một chân trước mặt cô, Phong Đức đưa micro cho anh.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn Cung Âu đột nhiên quỳ xuống.
Giống như tình tiết phổ biến trong phim ảnh, không ngờ lại xuất hiện trên người mình.
Thời Tiểu Niệm có cảm giác mình không phải là mình nữa, cô không biết mình sẽ bị Cung Âu dẫn dắt đi tới nơi nào, nhưng cô không muốn tránh thoát chút nào.
“Tịch Tiểu Niệm, gả cho anh.”
Cung Âu quỳ xuống trước mặt cô, nói từng chữ từng chữ, giọng nói từ tính truyền khắp lễ đường.
Các nữ nhân viên trong công ty truyện tranh thấy vậy đều mê hoặc, cho tới nay các cô không biết nhìn người ta cầu hôn sẽ đỏ mặt tim đập.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạo của anh, như bị lạc vào ánh mắt anh, ánh đèn chiếu lên khóe mắt anh, cô bừng tỉnh nhớ tới lần đầu tiên cô thấy Cung Âu.
Đó là trên báo, cô xem tin tức có liên quan đến anh, ngũ quan của anh hoàn mĩ hấp dẫn, đường viền thâm thúy, mà đôi mắt là mê người nhất, mắt anh đen nhánh, rất sâu rất sâu, nhìn một chút thôi giống như sẽ nuốt mất cả người cô vậy, khiến người khác không thể tự kiềm chế mà đắm chìm vào đó.
Lúc xem báo, cô làm sao nghĩ tới, người đàn ông này sẽ ruồng bỏ gia tộc vào tương lai không xa, ngay trước mặt mọi người thoái hôn và quỳ xuống cầu hôn cô.
Tựa như giấc mơ không có thực, cô lo lắng khi ánh mắt Cung Âu nhìn sang hướng khác, cô sẽ tỉnh lại.
Thời gian Thời Tiểu Niệm mất thần khiến mọi thứ trở nên lúng túng, Cung Âu quỳ đó, biểu tình trên mặt không thể duy trì được nữa, hô hấp dần nặng nề.
Còn nghĩ tới Mộ Thiên Sơ?
Không phải muốn người đàn ông kia chứ?
“Tịch tiểu thư?” Phong Đức đứng bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần, hơi áy náy nhìn Cung Âu đang quỳ, môi giật giật, nói ba chữ kia ra khỏi miệng: “Em đồng ý, Cung Âu.”
Toàn bộ lễ đường vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, dĩ nhiên là Hạ Vũ dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay lan đến những quan khách còn đang ở trong sương mù, mọi người rối rít vỗ tay chúc phúc họ.
Cung Âu ngước mặt ngưng mắt nhìn mặt cô, chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
Thời Tiểu Niệm lộ ra nụ cười.
Cung Âu nắm tay cô từ từ đứng lên, sau đó ôm cô vào ngực, lập tức cúi đầu cường thế hôn môi cô, điên cuồng hôn thật sâu, thăm dò bên trong môi cô, công thành chiếm đất, bàn tay dán chặt bên eo cô, dùng sức kéo cô vào ngực.
Môi của anh thật nóng bỏng.
Thời Tiểu Niệm đè cánh tay anh lại, muốn anh ngừng lại, có nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm, không cần biểu diễn nụ hôn kiểu pháp nóng bỏng đâu.
Sự khước từ của cô rơi vào mắt Cung Âu thành kháng cự, anh càng dùng sức ôm chặt cô, trằn trọc trên môi cô, hận không thể hôn đến trời đất u ám, đôi mắt đen nhánh thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Thời Tiểu Niệm một lần nữa bị lạc vào mắt anh, dần dần quên đi kháng cự, nhắm mắt nghênh hợp nụ hôn của anh.
Lễ đính hôn vẫn tiếp tục.
Thời Tiểu Niệm không biết chương trình trong hôn lễ, hoàn toàn bị dắt đi, Cung Âu nói gì, cô làm đó.
Lễ đường đổi một cái lại một cái, quần áo đổi một bộ lại một bộ.
Cung Âu chuẩn bị đến sáu bộ, không khác gì lễ phục.
Hai người còn chưa có ảnh cưới nên chụp tại hôn lễ, Phong Đức và một đám nhiếp ảnh gia chỉ họ bày ra tư thế gì, phối hợp chụp.
Thang xoắn ốc màu trắng bên ngoài, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đứng chỗ cao nhất, nhiếp ảnh gia đứng bên dưới chụp.
“Gần thêm chút nữa, mặt cô dâu biểu cảm đi, là kiểu muốn hôn nhưng không hôn, cảm giác mập mờ.”
Thanh âm của nhiếp ảnh gia truyền tới.
Thời Tiểu Niệm đứng bên người Cung Âu, eo bị anh ôm, lưng cô hơi ngửa về sau, ngẩng mặt nhìn mặt Cung Âu, chống ánh mắt thật sâu của anh, bốn mắt nhìn nhau, Cung Âu dựa vào mặt cô quá gần, hai mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nuốt cô vậy.
“Cung tiên sinh, phiền ngài cách xa ra chút, phải mập mờ, phải mập mờ.” Nhiếp ảnh gia nhấn mạnh.
Cung Âu nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, tầm mắt rơi vào trên môi cô, trực tiếp hôn xuống, ngậm môi cô, đôi môi mềm mại khiến anh thỏa mãn.
Mập mờ cái gì chứ?
Cũng đính hôn rồi, mập mờ có gì tốt?
“Cung tiên sinh làm thật tốt.”
Nhiếp ảnh gia lặng lẽ lui về sau, tiếp tục chụp, không dám chỉ huy, mặc cho hai người bày ra dáng gì.
Bọn họ chụp vô số kiểu dáng, mỗi một nơi lãng mạn đều lưu lại dấu chân của họ.
Cùng nhau cắt bánh ngọt, cùng nhau gõ chuông, cùng nhau thả chim bồ câu, cùng nhau chụp hình, vân vân, Thời Tiểu Niệm đã quên ngày này làm bao nhiêu chuyện, bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi uống chút nước cũng không có, bầu trời bên ngoài dần tối.
Thời Tiểu Niệm đang ở trong phòng thay dạ phục mời rượu.
Còn chưa có người kêu cô ra ngoài, cô mệt mỏi ngồi trước bàn trang điểm, lén nghỉ ngơi một chút.
Cô bận bịu đến mức não trống không.
Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh, trong phòng không có điện thoại, điện thoại của cô đã bị mang đi, không thể liên lạc với bên ngoài.