Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Toàn bộ lễ đường lớn rất nhanh chỉ còn hơn phân nửa, những người còn lại cơ bản liên quan đến giới quý tộc hoặc là hợp tác làm ăn cùng Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm theo bản năng nhìn Tịch Kế Thao, chỉ thấy chỗ ngồi của ông trống rỗng.
Tịch Kế Thao và Mộ Thiên Sơ đều không thấy.
Cô hơi nghi hoặc nhìn tứ phía, cũng không thấy họ, họ đi rồi?
Cha không có lời nào muốn hỏi cô sao, đi nhanh như vậy?
“Tiếp tục.”
Thanh âm trầm thấp của Cung Âu vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn Cung Âu, Cung Âu đứng đó, giống như không có chuyện gì, tầm mắt rơi vào cuốn sách, muốn cô tiếp tục tuyên thệ.
Còn muốn tiếp tục sao?
Cũng không có khách mời.
Cha mẹ đều đi rồi.
“Dù một người khách cuối cùng đi mất, chúng ta vẫn phải đính hôn.” Cung Âu ngưng mắt nhìn cô kiên quyết nói, anh không thể không hoàn thành đính hôn của họ.
Đây là đính hôn của hai người họ, không có liên quan đến bất kì người nào.
Thời Tiểu Niệm đón nhận tầm mắt của anh, cuối cùng thỏa hiệp, cầm cuốn sách tiếp tục đọc: “Mời các người dùng bồ đào kiền tới bổ đầu tôi, dùng trái táo tới đánh tỉnh tôi, bởi vì tôi yêu thành bệnh, tay trái của anh ở dưới đầu tôi, tay phải anh ôm chặt tôi.”
Cung Âu đọc tiếp lời cô, từng câu từng chữ, lời tuyên thệ thuộc về bọn họ.
Thanh âm của anh từ tính như vậy, chìm thấp như vậy, microphone phát ra âm thanh hấp dẫn như vậy, Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn gương mặt anh, nhìn bông tai bên lỗ tai anh, hốc mắt có chút ướt át.
Bỗng nhiên, giống như nhận ra được cái gì, Thời Tiểu Niệm chậm rãi ngẩng mặt nhìn tới trước, thấy lễ đường rộng lớn ngày càng nhiều khách, dẫn đầu chính là vợ chồng Hạ Vũ, hai người dắt nhau đi tới, đi theo sau là tất cả nhân viên trong công ty truyện tranh, từ trên xuống dưới đều được mời đến.
Từng nhân viên im lặng ngồi xuống dưới sự chỉ dẫn, Hạ Vũ kinh ngạc nhìn Thời Tiểu Niệm.
Tầm mắt hai người trong không trung chạm vào nhau.
Bụng Hạ Vũ đã to hơn, cô đứng đó, bỗng nhiên hiểu được cái gì, hai tay chợt che mặt mình, ánh mắt ướt át, cảm động nhìn cô.
“Anh biết em hôm nay không cười nổi, nhưng anh cần hình cho truyền thông, để giữ mặt mũi, em phải cười cho anh.”
Cung Âu đứng bên người cô, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, thanh âm lạnh như băng.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, môi giật giật, muốn nói gì, Phong Đức đứng bên cạnh nói: “Thiếu gia, Tịch tiểu thư, cắt bánh đi.”
Tiếng nhạc vang lên lần nữa.
Bánh ngọt tám tầng được đẩy ra, hai tiểu hoa đồng đẩy ra, trên khuôn mặt non nớt là nụ cười rực rỡ, đẹp nhất làm cho người nhìn như nở đầy hoa hướng dương trong lòng vậy, rất thoải mái.
Bánh màu hồng, cắt gọt tỉ mỉ, hai hình nhân nhỏ trên cùng là hình tượng cô và Cung Âu thu nhỏ.
Thời Tiểu Niệm càng nhìn, ánh mắt càng chua xót.
Cô ý thức được, Cung Âu không phải dọa cô, anh thật sự chuẩn bị hôn lễ kĩ càng, ngay cả hình nhân trên bánh ngọt cũng là hình cô.
Cả thế giới nhìn chăm chú buổi lễ này, tất cả mọi người đều biết nó có bao nhiêu long trọng, nhưng có thể chỉ có Cung Âu biết, cô dâu chỉ có mình cô.
Cung Âu nhận lấy con dao thủy tinh từ người bên cạnh, hai mắt đen liếc nhìn Thời Tiểu Niệm.
Mắt cô ẩm ướt khiến mắt anh sâu hơn, trong mắt xẹt qua tia ghen tị, anh dùng sức nắm chặt dao trong tay, môi mỏng mím thật chặt, đang muốn lên tiếng, Thời Tiểu Niệm đã giơ tay cầm dao thủy tinh.
Ngón tay cô lướt qua tay anh, mềm mại, hơi lạnh.
Thân thể Cung Âu run một cái, tay dường như cầm dao không chắc, một giây kế tiếp, anh buông tay ra, trực tiếp nắm tay cô và cán dao, bọc lại thật chặt, cường thế bá đạo cắt bánh.
Cắt một đường, tháp bánh ngọt tự động tách ra.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, có pháo hoa từ trong bay ra, bánh ngọt chia làm hai, tự động di chuyển qua hai bên, một hộp màu đen từ trong từ từ dâng lên, chung quanh là pháo hoa.
Pháo hoa đã cháy hết.
Còn lại một chút ánh sáng trong mắt Thời Tiểu Niệm.
Mở hộp ra, chung quanh là cánh hoa màu hồng nhạt, giữa hộp là chiếc nhẫn kim cương hình trái tim.
Là chiếc nhẫn cô đã bỏ hai lần.
Nó trở lại rồi.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, ngực sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ xúc động.
Trải qua mấy năm, nó còn có thể trở lại trên tay cô, ba tiếng trước, cô ngay cả nghĩ cũng dám.
Hạ Vũ từ hàng ghế khách mời đứng lên, nhìn họ, sau khi thấy chiếc nhẫn, nhất thời kích động hét rầm lên.
Lễ đường mở âm nhạc du dương, tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, các quan khách khác rối rít nhìn cô ta, Hạ Vũ tự biết thất thố vội vàng ngồi xuống, núp vào ngực chồng không dám ngẩng đầu đứng lên.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn Hạ Vũ, Hạ Vũ một mực chui vào ngực anh Lý, cô không nhịn được mỉm cười.
“Đúng, chính là vậy. Coi như không phải cười vì anh, cũng phải cười.”
Cung Âu thấp giọng nói, rõ ràng là hài lòng biểu hiện của cô, nhưng thanh âm của anh lại không nghe ra chút hài lòng nào, có chút ghen tuông không nói được.
“Cung Âu, em…”