Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 792: Chương 792: Chương 415: Quyết định đoạn tuyệt nhất của Cung Âu 2




Chuyện này nếu như không đè xuống, chẳng mấy chốc sẽ truyền đi khắp thế giới, đến lúc đó thù với gia tộc Lancaster càng sâu.

Cung Âu hờ hững nghe, không nói một lời.

“Có gì phải thu tay.” Giọng của Mona từ sau truyền đến, dùng tiếng Trung rõ ràng nói, “Cung gia có cách nuôi dạy như thế, Lancaster chúng tôi tiếp nhận. Đi!”

Ở trong hôn lễ ầm ĩ không ra cái gì.

Toàn bộ Bắc Bộ Loan đều là người của Cung Âu.

Về sau, là lúc mà hai đại gia tộc đánh nhau.

“Không cần kéo theo Cung gia.” Cung Âu lạnh lùng cất giọng, thu hồi sổ trong tay đưa cho người ở bên, ánh mắt âm trầm nham hiểm nhìn về phía trước : “Cảm ơn các vị đã tới tham gia buổi lễ đính hôn của Cung Âu tôi, hôm nay ngoại chuyện hủy hôn, tôi còn có một chuyện trọng đại cần tuyên bố.”

Toàn trường im ắng tĩnh lặng.

Đến tiếng âm nhạc cũng không có, trẻ con cũng không phát ra một chút ồn ào, mọi người nhìn về phía Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm nhìn nửa bên mặt anh tuấn của Cung Âu, bờ môi mím chặt.

Rõ ràng anh mang bộ dạng khống chế toàn cục, nhưng cô lại cảm thấy đau lòng, thậm chí cô muốn kéo anh đi, không đi đối mặt với ánh mắt chất vất của mọi người.

“Phong Đức.”

Cung Âu lạnh lùng lên tiếng.

“Vâng.”

Phong Đức đứng ở một bên, than nhẹ một tiếng, sau đó cầm lấy một quyển sổ cứng màu đen đi tới trước mặt La Kỳ.

La Kỳ đứng đó, biết được đại sự tiếp theo là có quan hệ tới bà, bỗng nhiên nghĩ đến Charles thuật lại lời chồng bà, nói buổi lễ đính hôn không thuận lợi, thì muốn bà đi trước.

Bà lại quên.

Sắc mặt La Kỳ có chút khó coi nhìn quyển sổ cứng bìa đen, quay người muốn đi, nhưng đã không kịp.

Cung Âu đứng đó, đoạt lấy Mic trong tay người bên cạnh, môi mỏng hé mở, nói ra từng chữ lạnh như băng: “Cung Âu tôi hôm nay sẽ đoạt tuyệt tất cả quan hệ với Cung gia, từ hôm nay trở đi, không phụng dưỡng cha mẹ, không kế thừa gia tộc, và không bước vào Cung gia một bước! Vinh nhục vinh quang của Cung Âu tôi đều không có quan hệ gì với Cung gia!”

Nói năng có khí phách.

Từng chữ đều vang vọng trong toàn bộ lễ đường.

Dứt lời, toàn trường an tĩnh giống như không có một ai.

Trên mặt mỗi người đều là giật mình, khó có thể tưởng tượng mình lại nghe được những lời này.

Mona đứng trong đám người, một thân áo cưới rất đáng chú ý, cô ta kinh ngạc đến ngây người, nhìn qua Cung Âu, anh đến gia tộc cũng không cần? Cũng chỉ muốn mỗi Thời Tiểu Niệm sao?

“...”

Thời Tiểu Niệm cũng hoàn toàn ngây người, không dám tin nhìn gương mặt Cung Âu.

Những lời này, anh không có nói với cô.

Anh thật sự đoạn tuyệt với Cung gia, ruồng bỏ toàn bộ gia tộc.

“Con nói cái gì?” La Kỳ đứng đó, nghe vậy ngơ ngác nhìn về phía Cung Âu, đôi mắt dần dần phiếm hồng, bà rũ mắt, lật cuốn sổ trong tay Phong Đức, khẽ mở ra, đúng là một phần gi chép rạn nứt cha con.

La Kỳ không thể nghĩ tới Cung Âu sẽ làm ra chuyện như vậy, cầm lấy cuốn sổ đập mạnh vào mặt Cung Âu: “Con điên rồi sao, Cung Âu!”

Cung Âu đứng không nhúc nhích, tránh cũng không có tránh.

“Cung Âu!”

Thời Tiểu Niệm nhanh tay kéo Cung Âu, sổ cứng không có đập vào mặt anh, chỉ đập ở trên vai anh.

Cô khẩn trương lo âu nhìn anh, anh lại giống như là không có bất kỳ cảm giác đau gì, đến lông mày cũng không có động một cái, chỉ lạnh lùng đứng đó.

“Cung Âu, ta sẽ không chúc phúc cho các con.” Mắt La Kỳ đỏ rực, tức giận nhìn Cung Âu, sau đó nói với quản gia: “Charles! Chúng ta đi!”

Charles đi theo La Kỳ rời đi.

Người của gia tộc Lancaster cũng lục tục rời đi, Mona bị cưỡng ép mang đi.

Cô ta khó khăn đi trên thảm đỏ, giày cao gót dẫm lên áo cưới, xém chút ngã sấp.

Áo cưới, vốn dành cho người phụ nữ hạnh phúc nhất mặc, nhưng bây giờ, lại thành chật vật nhất của Mona, mặt nạ khó chịu nhất.

Cô ta từ khi sinh ra đến bây giờ, gần như là được sao trăng vây quanh lớn lên, chưa bao giờ bị đâm một phát hung ác vậy.

Thấy thế, các tân khách đều liên tục rời đi.

“Tiểu Niệm.”

Mộ Thiên Sơ đứng đó, chuẩn bị lên.

Tịch Kế Thao đứng trước, vươn tay ngăn Mộ Thiên Sơ: “Đừng đi.”

“Bác trai?” Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên nhìn về phía Tịch Kế Thao: “Cung Âu khẳng định là dùng thủ đoạn ép Tiểu Niệm gả cho anh ta, chúng ta đến mang cô ấy đi.”

“Vừa rồi Tiểu Niệm đã bảo vệ cậu ta.”

Tịch Kế Thao thấy rất rõ ràng, một mặt nghiêm túc nhìn Mộ Thiên Sơ : “Thiên Sơ, ta biết con đang suy nghĩ gì, con cũng biết ta vốn hướng về phía con. Nhưng hôm nay, con không đoạt người đi được, Cung Âu có thể hủy hôn ở trước mặt của Cung gia và gia tộc Lancaster, đã nói lên toàn bộ Bắc Bộ Loan đều dưới khống chế của cậu ta, ai cũng không động được.”

Cung Âu có thể có thành tựu hôm nay như vậy, cũng không phải là tùy tiện làm việc.

Đắc tội với gia tộc Lancaster còn đính hôn với con gái ông, vì sạch danh dự Cung gia, đoạn tuyệt quan hệ trước mặt mọi người, chuyện này làm được cũng coi là rất chu đáo, ngược lại ở trong quý tộc có ít có thể làm như vậy.

“Thế nhưng mà bác trai...”

“Được rồi, Thiên Sơ, Tiểu Niệm nhất thời không có nguy hiểm, con và ta về bệnh viện trước. Cung Âu sẽ tìm tới chúng ta thôi.”

Tịch Kế Thao trầm giọng nói.

“Không được, nhất định tôi phải mang Tiểu Niệm đi.”

Mộ Thiên Sơ đã mất đi sự trầm ổn ngày thường, anh chỉ biết, nếu hôm nay anh không mang Tiểu Niệm đi, đời này đều khó có khả năng mang đi được.

Mộ Thiên Sơ quay người muốn đi, bị Tịch Kế Thao dùng sức nắm lấy cổ tay, sức lực của Tịch Kế Thao rất lớn, Mộ Thiên Sơ lại không cách nào đối kháng với ông.

Ánh mắt Tịch Kế Thao nghiêm nghị nhìn anh: “Đi cùng ta.”

“...”

Mộ Thiên Sơ đứng đó, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cung Âu, giống như thế giới của cô cũng chỉ còn lại có một mình Cung Âu.

Trong vòng một đêm, cái gì cũng thay đổi.

Rõ ràng cô đã dựa anh sát gần như vậy, kết quả, thay đổi bất thường.

Không còn.

Một lần nữa, anh lại mất đi cô, cái gì cũng mất.

Anh tính nhiều hơn thì có cái gì, chờ thời gian dài thì có ích gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.