Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một hôn lễ, hai cô dâu.
Các tân khách đều hỗn loạn, cúi đầu nói nhỏ, không hiểu cục diện trước mắt là chuyện gì xảy ra.
Mona xách váy đi từng bước tới trước mặt hai người, cô ta nhìn Thời Tiểu Niệm rúc vào bên cạnh Cung Âu, nhìn Thời Tiểu Niệm một thân váy trắng thánh khiết, bước chân cô ta trở nên chậm chạp.
Mona biết rõ, bất kể như thế nào, việc cưới hôm nay, cô ta đã định.
Thế nhưng cô ta không cam tâm.
Đây là buổi lễ đính hôn của cô ta, đây là hôn lễ của cô ta và Cung Âu, vì sao Thời Tiểu Niệm lại đứng ở chỗ vốn thuộc về cô ta, như vậy Mona cô ta là gì?
Cô ta yêu người đàn ông này hơn năm năm, cũng gần sáu năm, cuối cùng, ở trong hôn lễ của cô ta lại xuất hiện một cô dâu khác.
Mona xách váy đi đến phía trước, có hai bảo vệ tiến liên ngăn cản cô ta, không cho cô ta bước gần lên trước.
Cô ta thẳng lưng thẳng đứng trên thảm đỏ, hơi ngước cằm, vẫn là một mặt cao quý và kiêu ngạo, đôi mắt màu xanh của cô ta lùng nhìn hai người dưới Jesus, chống lại ánh mắt lạnh lùng của Cung Âu.
“Cung Âu, hôm nay anh muốn thoái hôn trước mặt mọi người sao?”
Mona hỏi ra từng chữ từng chữ, cô ta cố gắng trấn định, giờ phút này, tay cô ta vẫn không tự chủ được mà run rẩy.
Ánh mắt Cung Âu u tối nhìn qua cô ta, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới áo cưới trên người cô ta, sau đó, khóe môi anh nhếch lên một đường cong: “Đúng.”
Anh không chút do dự thừa nhận.
Tịch Kế Thao khiếp sợ.
Mộ Thiên Sơ nhìn thẳng vào Thời Tiểu Niệm không nói một lời, Thời Tiểu Niệm bình tĩnh đứng đó, vòng hoa trên đầu làm nổi bật dung mạo thêm thanh thuần của cô.
Người của gia tộc Lancaster chấn động.
La Kỳ ngồi đó, một tay đỡ trán, đầu càng đau hơn.
Buổi lễ đính hôn của Cung gia họ biến thành một trò hề.
Mona không nghĩ tới Cung Âu sẽ thừa nhận ngay vậy, cô ta không biết nên dựa vào cái gì chống đỡ, ánh mắt ướt át, cô ta hít sâu ổn định chính mình, cao ngạo nhìn về phía Thời Tiểu Niệm hỏi, “Cho nên, anh muốn vì người phụ nữ này hủy hôn ước với Lancaster Mona tôi, là thù địch với Lancaster chúng tôi?”
Anh ra quyết định này không có suy nghĩ hậu quả hay sao?
Anh cho Lancaster họ một một chuyện cười lớn như vậy.
“Đúng.”
Cung Âu nói lần nữa, không có một chút chần chờ.
Mona nhìn vẻ mặt anh quyết tuyệt, ánh mắt lập tức ướt, mẹ và dì của cô ta muốn dìu cô ta rời đi, cô ta cũng rõ ràng, giờ phút này, cô ta nên kiêu ngạo quay người, không nên để làm mất mặt thêm.
Nhưng cô ta nhịn không được.
Cô ta đứng đó, nước mắt chảy lên trên lớp hóa trang, cô ta nhìn đôi mắt âm trầm ki của Cung Âu: “Có phải từ lúc bắt đầu anh đã không có ý định đính hôn cùng với tôi, anh cho tới bây giờ cũng chỉ là lợi dụng tôi, không có động tâm với tôi chỉ một lần, dù là một giây sao?”
“Đúng.”
Cung Âu nói như đóng cột.
Ba chữ “đúng, khiến Mona hoàn toàn đóng đinh trên thập tự giá.
Giống như có vô số cây đinh bị tiến vào lòng bàn tay, mắt cá chân của cô ta, đâm cho cô ta máu thịt lẫn lộn, đau đến không muốn sống.
Đôi mắt Mona hoàn toàn ướt, nhìn anh chằm chằm rồi gào lên khàn cả giọng: “ Cung Âu, anh thật vô sỉ!”
Cô ta yêu anh như vậy, có thể không để ý anh nhục mạ, có thể không để ý anh tra tấn, đi theo anh một cách toàn tâm toàn ý, đính hôn với anh.
Nhưng cô ta đổi lấy cái gì.
Là bị anh thoái hôn trước mặt của mọi người.
Anh chưa từng yêu cô ta, không có động tâm với cô ta một giây, trong mắt anh cô ta cũng chỉ là một người bị lợi dụng.
Từ đầu đến giờ, cô ta đều không đạt được một chút thương tiếc từ trên người anh, cô ta tự cho hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ta, anh lại cứ thế mà đạp cô ta từ trên mây xuống thẳng địa ngục.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng đó, nhìn gia tộc Lancaster, càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi chỗ ngồi, mỗi một người đều chán ghét, phẫn hận nhìn họ, cái loại ánh mắt này giống như là nguyền rủa, nguyền rủa hai người cô và Cung Âu.
Cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Cung Âu đứng yên, mặt không thay đổi, nhìn thẳng phía trước, khí thế lớn mạnh, ánh mắt âm u lạnh lùng chẳng thèm ngó tới những người nhìn qua.
Có người của gia tộc Lancaster kích động muốn tiến lên, lập tức có hàng loạt bảo vệ từ cửa hông nối đuôi nhau vào, chạy tới trước mặt bọn họ, ngăn cản bọn họ.
Đây là buổi lễ đính hôn của Cung Âu, anh có quyền khống chế tuyệt đối.
Không ai có thể làm loạn trong buổi lễ đính hôn của anh.
La Kỳ đau đầu đứng dậy, đi đến trước mặt Cung Âu, ánh mắt bà luôn đoan trang bỗng thành nghiêm khắc: “Cung Âu, con tranh thủ thời gian thu tay lại, có nghe hay không?”
Anh trúng tà ma gì vậy, lại ở trước mặt mọi người hủy hôn thay cô dâu mới.