Đôi mắt cô hơi chuyển, ánh mắt rơi vào bàn tay thon dài của anh, sau đó chậm rãi duỗi tay mình đang mang gang tay ra.
Cô đặt bàn tay của mình lên trên tay anh.
Cung Âu nắm lấy bàn tay, chuyển mắt nhìn cửa lễ đường dần dần mở ra.
Cửa của lễ đường từ từ mở ra, có tiếng nhạc giao hưởng lãng mạn truyền tới, đứng ở trước mặt bọn họ là sáu hoa đồng, đi vào từng bước nhẹ nhàng.
Đó là một thảm đỏ nhìn không thấy cuối.
Hai bên thảm đỏ đứng đầy người máy màu bạc, như bảo vệ đang đứng thẳng, đang bảo vệ buổi lễ đính hôn của họ.
Ngay lúc này, Thời Tiểu Niệm thừa nhận mình không tỉnh táo, cô như thần tử mù quáng mà đi theo Quân Vương là anh—— Cung Âu.
Tay của cô được Cung Âu nắm ở trong tay, được anh dẫn về phía trước.
Trong lễ đường có ngàn vị khách mang theo nụ cười xoay đầu nhìn lại, nhìn về phía họ.
Sau đó, nụ cười trên mặt bọn họ biến mất.
Giống như hình ảnh quay chậm, Thời Tiểu Niệm cảm giác thảm đỏ này là con đường cô đi dài nhất, cô không biết mình có thể đi đến được điểm cuối hay không.
Cô và Cung Âu nắm tay đi theo tiếng nhạc tiến vào lễ đường, váy dài kéo lê ở trên trên thảm đỏ.
Mắt Thời Tiểu Niệm nhìn thẳng phía trước, nhưng cô vẫn có thể nghe được tất cả tiếng hút khí của tân khách ở hai bên, tất cả mọi người đều bị kinh sợ.
Một số tân khách rối rít đứng lên, khó có thể tin mà nhìn cô dâu.
Cô dâu vốn nên là một tiểu thư quý tộc tóc vàng mắt xanh, bây giờ lại thành một gương mặt người phương đông.
Trong hàng ghế ngồi, lần lượt có người đứng lên.
Mộ Thiên Sơ ngồi ở phía trước, quay đầu nhìn qua, bọn họ đi ngược ánh sáng, còn đi chậm như vậy, anh cũng không nhìn rõ ràng.
Dần dần tới gần.
Anh mới nhìn rõ mặt của cô dâu, đó là một gương mặt anh luôn nhớ thương, thanh tú, lạnh nhạt, thực chất bên trong cô rất quật cường phản nghịch, đã từng chăm sóc anh rất nhiều năm, nhưng trong lúc này cô lại mặc bộ váy trắng đi bên người đàn ông khác.
“...”
Mộ Thiên Sơ ngồi lên, khiếp sợ nhìn Thời Tiểu Niệm, sâu trong ánh mắt, có sự bi ai không thể che giấu.
Bên tai anh không nghe được bất kỳ âm thanh gì, trong mắt không nhìn thấy gì khác, chỉ có một màn Thời Tiểu Niệm nắm tay Cung Âu.
Tại sao có thể như vậy.
Không thể.
Không thể như vậy.
La Kỳ và Tịch Kế Thao ngồi ở hàng đầu, không hẹn mà từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về phía đôi tân lang nương kia.
Đến giờ phút này, cái gì không hiểu đều đã hiểu.
La Kỳ đứng đó, khó có tin nhìn Thời Tiểu Niệm, gần như là đứng cũng không vững, nhất thời ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, mũ cũng bị lệch.
Thời Tiểu Niệm được Cung Âu nắm chặt tay đi lên trước, hai người đứng ở trước chúa Jesus.
Cung Âu nhìn cô một cái, sau đó buông tay cô ra, hai người chậm rãi xoay người, đối mặt vô số ánh mắt nghi hoặc, khiếp sợ, chất vấn.
“Đừng sợ.”
Môi mỏng Cung Âu khẽ động, giọng nói đè thấp.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cảm giác linh hồn trôi nổi, phù phiếm không thật, nghe được tiếng Cung Âu, lòng cô mới chậm rãi ổn định lại.
Cô nhìn về phía trước, con ngươi chuyển động, bỗng nhiên giống như là phát hiện cái gì đó, cô nhìn sang một phương hướng, thấy cha và Mộ Thiên Sơ đứng đó, Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt kia để cho cô có loại khó chịu ngạt thở.
Thiên Sơ.
Thật xin lỗi.
Cuối cùng, cô ngay làm bạn cũng không thể cho anh được, cái gì cũng không cho được.
Cha xứ đứng ở một bên, nói lời bộc bạch dài dòng, nhưng không có đọc sai tên, nên lúc đọc tới Tịch Tiểu Niệm thì là Tịch Tiểu Niệm, không có gọi sai một tiếng.
Nửa ngày, có người đưa hai sổ hồng lên cho bọn họ.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không biết quá trình buổi lễ đính hôn là như thế nào, chỉ có thể im lặng nhận lấy, Phong Đức đứng ở bên Thời Tiểu Niệm, nhỏ giọng căn dặn nói: “Nhìn vào đọc là được rồi, có chỗ đỏ, đường đỏ thì dừng lại.”
Nói xong, Phong Đức cầm lấy Mic, đưa cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng đấy, lật sổ trong tay, nhìn vào trong đọc: “Em là Thủy Tiên hoang dã, Bách Hợp trong thung lũng.”
Giọng của cô rõ ràng, như nước ở trong khe suối, trong tiếng âm nhạc dịu dàng, chậm rãi chảy xuôi vào tai mỗi người.
Cung Âu đứng bên cạnh cô, mắt đen nhìn vào đôi môi mềm mại đang đọc của cô, cho đến khi cô đọc xong, anh mới cúi đầu nhìn sổ trong tay, dựa theo nói: “Anh yêu sự bên trong của em, giống như Bụi Gai bên trong đóa hoa Bách Hợp.”
Bụi Gai bên trong hoa Bách Hợp.
Tiếng anh âm trầm từ tính, từng chữ gõ vào trên người của cô.
Thời Tiểu Niệm nghe đến nhất thời mê ly, nhận được Phong Đức ra hiệu, cô mới tiếp tục nhìn vào sổ nói: “Em yêu sự bên trong của anh, giống như một gốc táo ở trong rừng rậm; em thích ngồi ở dưới bóng anh, quả của anh làm cho miệng em thơm ngọt. Anh dẫn em vào trong phòng rượu, anh cắm lá cờ tình yêu ở trên người em. Dùng nho để nuôi dưỡng em, dùng táo đến đánh thức em, bởi vì em... Vì yêu thành tật.”
Một đoạn văn rất dài.
Thời Tiểu Niệm còn chưa có đọc xong, hai tay cô cầm sổ, giương mắt nhìn về phía trước.
Ở cuối thảm đỏ, cửa chính lễ đường, Lancaster Mona mặc một bộ áo cưới đứng ở đó, ngược ánh sáng, để cho người ta gần như không có nhìn ra màu của áo cưới.
Mona vừa xuất hiện, người trong lễ đường như là tỉnh khỏi ma chú ngủ say, tất cả đều tỉnh táo lại.
Mona không ở đây, bọn họ đều cho là mình đến sai hôn lễ.
Khách quý của gia tộc Lancaster đều ồn ào đứng cả lên.
La Kỳ ngồi đó thấy thật đau đâu, tay đè lên đầu của mình.