Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không phải là chuyện hiển nhiên hay sao, nếu không trong thời gian này bọn họ bận rộn cái gì?
Phong Đức muốn nói, bỗng nhiên ý thức được lời trong miệng Cung Âu nói ra, chưa từng có chữ Mona, chỉ có bốn chữ buổi lễ đính hôn.
Nói như vậy, từ đầu đến cuối, thiếu gia đều không xem hôn lễ này như là của mình và Mona sao?
Cung Âu đứng ở cửa, cánh tay thon dài gỡ tay Thời Tiểu Niệm xuống, tay của cô nắm rất chặt, anh phải dùng chút sức mới giật được năm ngón tay của cô ra, anh rũ mắt nhìn lại, ánh mắt rơi vào tóc cô: “ Thời Tiểu Niệm, em vẫn sợ anh chết.”
Cho nên, tay của cô mới nắm chặt như thế.
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, một câu cũng không có, thậm chí cô không dám tưởng tượng tương lai của cô và Cung Âu.
“Còn không đi lấy áo cưới?” Cung Âu cầm tay Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Phong Đức.
“Nhưng thiếu gia...”
“Hôm nay là ngày tôi đính hôn, có phải ông muốn tới phá hư không?” Cung Âu lạnh lùng trừng mắt nhìn Phong Đức, môi mỏng nói ra từng chữ từng chữ.
Phong Đức đứng đó, nhìn Cung Âu như vậy, lại không nói lên một câu.
Ông cúi đầu, liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm ngồi ở dưới đất, điên thì điên đi, dù sao đều điên rồi, cũng không khác khi có ông.
“Vâng, thiếu gia, tôi lập tức đi lấy áo cưới.”
Phong Đức gật đầu, quay người mang hai bảo vệ không thể tin nổi đành rời đi, đi lấy áo cưới.
...
Cửa trắng bị người mở ra, ánh nắng và hoa đồng loạt bay vào, kèm theo một cơn gió nhẹ.
Mona ngồi ở trên ghế sofa, cách cửa rất gần, ánh nắng lướt qua khuôn mặt cô ta, xinh đẹp rực rỡ, tóc vàng bóng mượt, đeo lên chiếc vương miện mà gia tộc Lancaster lưu truyền, đôi mắt cong cong, hai con ngươi như là tràn đầy nước biển, hoàn toàn xanh biếc, bờ môi nhếch lên nụ cười tự tin hạnh phúc.
Cô ta mặc chiếc áo cưới chủ đề về hoa tử đằng, màu tím thay đổi dần tới vòng eo, làn váy được làm từ lụa, Mona ngồi rất chỉnh tề, hai tay cầm bó hoa tươi, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa.
Chờ đợi giây phút cô ta được ra ngoài.
Chờ đợi giây phút Cung Âu đến đón cô ta.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cánh hoa lẳng lặng rơi vào trong phòng, bên ngoài lại vẫn luôn luôn yên tĩnh.
Thời gian dần trôi, trợ lý ở bên chờ đợi có chút lo lắng, càng không ngừng nhìn thời gian.
Thời gian đã đến, sao Cung tiên sinh còn không qua đón cô dâu?
Mona vẫn mỉm cười ngồi đó, trong nháy mắt cô ta đẹp như là một bức tranh.
Trợ lý đưa mắt liếc hai nhân viên ở ngoài một cái, nhân viên nhìn thấy ra hiệu chuẩn bị đi xem chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có tiếng “phành phạch”, chỉ thấy ở trên bầu trời ngoài phòng có lũ chim bồ câu trắng bay qua.
Chim bồ câu trắng dốc sức tung cánh bay lượn trên không, thêm cho trời xanh một vòng màu sắc thánh khiết.
“Cái này. . .” Nhân viên nhìn chim bồ câu trắng đầy trời, nhất thời mắt trợn tròn, thốt ra : “Không phải nói khi buổi lễ bắt đầu mới thả chim bồ câu sao? Sao bây giờ đã thả?”
“Bịch.”
Mona thả lỏng tay, bó hoa từ làn váy rơi xuống đất.
Nụ cười trên mặt không còn sót gì.
Một giây sau, Mona bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm váy chạy ra phía ngoài.
...
Nước biển vỗ vào cát trắng, bồ câu bay lượn phía chân trời, Bắc Bộ Loan đẹp để người ta nín thở.
Cửa lớn lễ đường đóng chặt.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng đứng đó, nhìn lên cánh cửa cao lớn trước mặt, cô buông tóc dài, tùy ý tết thành một cái đuôi sam phía sau, mang theo một vòng hoa tươi, có gắn kim cương trong đó, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thời gian cấp bách, tóc là do cô tự làm, trên mặt cũng chỉ trang điểm tùy tiện.
Ánh nắng rơi xuống áo cưới trắng tinh khiến của cô, vô cùng rực rỡ, tô lên thân phận không giống bình thường của cô.
“Đinh.”
Có tiếng chuông vang lên, tiếng rất vang dội, vang qua toàn bộ cả Bắc Bộ Loan.
Cùng tiếng chuông vang lên, cánh cửa trước mắt từ từ mở ra.
Thời Tiểu Niệm đứng đấy, trong đầu trống rỗng, tim nhảy dữ dội, gần như sắp nhảy ra ngoài.
Đứng bên cạnh cô chính là Cung Âu, anh chậm rãi đưa cánh tay ra, năm ngón tay xinh đẹp mở rộng.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn về phía anh, Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, đôi đồng tử vô cùng đen nhánh, ánh mắt kia cực kỳ cố chấp, môi mỏng khẽ động: “Thời Tiểu Niệm, em không có đường quay lại, từ nay về sau, sống hay chết, em đều buộc chung một chỗ với anh.”
“Đến bước này, em còn dám quay đầu sao?”
Thời Tiểu Niệm nhìn người đàn ông điên cuồng đáng sợ trước mặt, lạnh nhạt nói.
Cô không dám quay đầu lại.
Dù núi đao, dù biển lửa, cô đều muốn đi, đi đến máu me đầm đìa mới thôi.