“Ông chủ phân phó, nếu như tất cả thuận lợi, ông ấy sẽ xuất hiện, nếu như không thuận lợi, ông ấy mời phu nhân không cần ở chỗ này lâu, rời đi là đủ. Chuyện sau đó ông chủ sẽ sắp xếp.” Charles xoay người nói bên tai của La Kỳ.
“Làm sao lại không thuận lợi, ai dám gây chuyện ở trong hôn lễ con tôi?”
La Kỳ nói xong, nhìn vị trí trống bên cạnh, bà cũng không hiểu chồng mình đang nghĩ cái, đều thành phố S rồi vì sao không xuất hiện trong buổi lễ, cái này muốn để người ta suy đoán thành gì.
“Ông chủ phân phó như thế.”
Charles nhỏ giọng nói.
“Được, tôi đã biết, ông đi xuống trước đi. Chiêu đãi các vị khách quý trước.” La Kỳ nói, giả bộ như như không có việc gì, nói chuyện với những người ở bên cạnh.
“Vâng, phu nhân.”
Charles gật đầu, yên lặng lui xuống.
La Kỳ quay đầu, nhìn qua lần lượt tân khách tiến vào, ánh nắng chiếu lên chỗ dùng pha lê, làm vỡ ra nhiều tia sáng.
...
Thời gian từ từ trôi qua, tất cả mọi người đều mang tâm tư chờ đợi buổi lễ chính thức bắt đầu.
Hàng cây lớn trên cát, thỉnh thoảng vài lá cây rơi xuống.
Phong Đức đứng ở bên ngoài cửa kính, nhìn thời gian mà có chút lo lắng chờ đợi, càng không ngừng đi tới đi lui, người ngó bên trong nhìn lại, chỉ thấy Cung Âu ngồi ở cạnh giường, ung dung bình thản, không có một chút bộ dáng lo lắng của chú rể.
Mà Thời Tiểu Niệm thì là ngồi dưới đất, đưa lưng về phía cửa kính.
Hai người cứ ngồi im trong phòng như vậy, giống như tất cả hỗn loạn bên ngoài đều không có quan hệ gì với bọn họ.
“Phong quản gia, nếu không đi ngay thì không đuổi kịp bắt đầu buổi lễ đâu?” Một bảo vệ không nhịn được lên tiếng.
“Ai mà không biết thời gian đến rồi !”
Phong Đức sốt ruột nói, nhưng ông có thể làm sao, tối hôm qua, thiếu gia đột nhiên muốn ông mang Thời Tiểu Niệm về, còn muốn thăm dò ý Thời tiểu thư trước.
Ông không rõ được mục đích thiếu gia, nhưng lại không thể không làm.
Nếu như không làm, thiếu gia sẽ không để ông tiếp tục ở lại làm việc, lại vào lúc này bắt Thời tiểu thư, rốt cuộc thiếu gia muốn làm cái gì.
Sẽ ảnh hưởng đến buổi lễ đính hôn đó.
Suy nghĩ một chút, Phong Đức vẫn là vươn tay gõ nhẹ ba cái ở trên cửa kính, sau đó kéo cánh cửa ra đi vào, cúi đầu xuống nói với Cung Âu: “Thiếu gia, vừa nghe được tin tức, ông chủ cho người tìm người ai đó, hiện tại đã tăng thêm người đi về phía này.”
Cung Âu ngồi ở trên giường, khẽ cười giễu cợt một tiếng : “Bây giờ cha mới nghĩ tới tôi giấu Thời Tiểu Niệm ở cách lễ đường không xa, có phải quá muộn hay không?”
Có thể là cha cảm thấy, anh muốn dẫn Thời Tiểu Niệm cùng nhau bỏ trốn.
Cho nên từ tối hôm qua đến bây giờ đều cho người ra bên ngoài tìm kiếm, làm sao cũng không nghĩ tới là anh không hề muốn bỏ trốn, mà chính là muốn đường đường chính chính đính hôn.
Phong Đức không nghe hiểu ý của Cung Âu, chỉ nói: “Thiếu gia, nên tới lễ đường rồi.”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở dưới đất, nghe được tiếng Phong Đức, thân thể của cô run lên, trên mặt tái nhợt có sự hoảng sợ không nói ra được.
Thời gian đến rồi.
“Thời gian đến rồi hả?” Cung Âu ngồi ở trên giường, tùy ý nhấc chân.
“Đúng vậy, thiếu gia.”
Phong Đức trả lời.
Nghe vậy, Cung Âu đứng lên khỏi giường, rũ mắt liếc Thời Tiểu Niệm một chút, khóe môi tạo một đường cong: “Xem ra đáp án của em không đổi, anh tôn trọng lựa chọn của em, vậy anh chúc em và người đàn ông kia như hình với bóng.”
Tiếng nói anh trầm thấp, từ tính, bình tĩnh, không có một chút tức giận.
Thân thể của Thời Tiểu Niệm run lên, cứ ngồi dưới đất như vậy, hai mắt không ánh sáng nhìn trước mặt, nước mắt trên mặt đã khô.
“Chúng ta đi.”
Cung Âu đưa tay sửa sang lễ phục trên người, môi mỏng hơi lên, trên mặt lại không tìm ra một chút vui sướng, chỉ có lạnh lùng, bên trong đồng tử màu đen không thấy một chút nhiệt độ, ánh mắt quyết tuyệt, nâng chân dài lên đi về phía trước.
Anh đi từng bước từng bước về phía trước.
Không còn nhìn Thời Tiểu Niệm.
Anh đi, cô sẽ không nhìn thấy anh nữa.
Lúc Cung Âu đi tới cửa, Thời Tiểu Niệm giơ tay nắm lấy áo anh, ngón tay mảnh khảnh có chút dùng sức.
“...”
Thân thể Cung Âu lập tức cứng ngắc, hai mắt yên lặng nhìn cây trước mặt.
Thời Tiểu Niệm ngồi dưới đất, một tay nắm chặt, bờ môi không chút huyết sắc run rẩy nói ra mấy chữ: “Em gả. Cung Âu, em gả.”
Giọng nói của cô mắc nghẹn ở trong cổ họng, từng chữ phát ra đều rất khó khăn.
Đã không có đường lui.
Cung Âu đứng ở nơi đó, lồng ngực giống như được người xoa nhẹ, có loại cảm giác rung động đến chết.
Lúc lâu, anh mới cúi đầu xuống nhìn tay cô, tay cô nắm rất dùng sức.
“Nghĩ thông rồi sao?” Cung Âu lạnh lùng hỏi: “Một khi gả đi, cả đời em đều là của Cung Âu anh.”
“Em gả.”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại nói, lông mi của cô vô cùng run rẩy.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, khóe môi bỗng nhiên tạo thành độ sâu, bên trong đôi mắt tràn ngập ánh sáng, cất giọng nói: “ Phong Đức, sát vách có mấy chiếc áo cưới thiết kế cho Thời Tiểu Niệm, mang toàn bộ tới.”
Áo cưới.
Gả.
Đến giờ phút này, Phong Đức mới hiểu được rốt cuộc Cung Âu muốn làm những gì, không khỏi sợ hãi: “Thiếu gia, ngài không thể làm như thế, hôm nay là ngày ngài sẽ đính hôn cùng với Mona tiểu thư.”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở dưới đất trầm mặc không có nói gì, chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt áo của Cung Âu.
“Lúc nào tôi nói mình sẽ đính hôn cùng với Mona?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Cái này. . .”