Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mộ Thiên Sơ nhìn qua tất cả xung quanh, buổi đính hôn này cực kỳ xa hoa, có rất nhiều hoa và đá, đến cầu thang đá dưới chân cũng khắc vô cùng tinh xảo.
“Ở đây đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt, theo tôi đánh giá, có thể chúng ta cũng đã thành con mồi trong lồng của ông chủ Cung rồi?” Tịch Kế Thao nói.
Sự lo lắng của ông không phải là không có đạo lý.
Nơi này có thể thấy được bố trí phòng bị kín đáo khắp nơi.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ hôn lễ bắt đầu.” Mộ Thiên Sơ nói, trong mắt lộ ra cơ trí: “Nơi này là thành phố S, có nhiều người của Cung Âu, Cung Âu kiêng dè Tiểu Niệm sẽ không làm gì với chúng ta, giống như mới vừa thả cửa cho chúng ta vào, khẳng định cũng nhận được cho phép của Cung Âu.”
“Cậu khẳng định Cung Âu và cha mẹ mình không cùng một đường?” Tịch Kế Thao hỏi.
“Con nghĩ, anh ta không đến nỗi bỏ mạng Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ vừa đi vừa nói: “Chỉ sợ Cung Âu cũng không biết Tiểu Niệm bị bắt đi, chúng ta đã tới hôn lễ, cho ông chủ Cung một chút cảnh giác, ông ta thức thời, sẽ thả Tiểu Niệm, nếu như Tiểu Niệm đã bị... Vậy thì không thể để cho hôn lễ của họ viên mãn, trong hôn lễ, Cung gia sẽ không công khai giết người.”
“Ừm, vẫn là con suy tính chu toàn.”
Tịch Kế Thao gật đầu.
Bọn họ ở thành phố S không có thế lực nào, buổi lễ này được sắp vững như thành đồng, ngoại trừ cái này cũng không còn cách nào khác.
Mộ Thiên Sơ với Tịch Kế Thao đi vào, ngồi ở vị trí không đáng chú ý chờ đợi.
Một lúc lâu, điện thoại Mộ Thiên Sơ kêu lên, anh nhận điện thoại, lạnh lùng mở miệng: “Như thế nào, tra được bọn họ ở đâu không?”
“Không thấy Cung Âu, Cung phu nhân đang nói chuyện với người khác, ông chủ Cung cũng không thấy đâu. Chẳng qua chúng tôi phát hiện một chuyện kỳ lạ.” Bảo vệ nói ở bên kia điện thoại.
“Chuyện gì?”
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi phát hiện có một nhóm người đang tìm người trong Bắc Bộ Loan, chúng tôi theo dõi một hồi, nghe bọn họ nói chuyện thì là người của ông chủ Cung, không biết đang đi tìm ai.” Bảo vệ nói.
Ông chủ Cung đang tìm người sao?
Mộ Thiên Sơ có chút ngạc nhiên, trong đầu hỗn loạn một lát, rốt cuộc là có chuyện gì.
Lúc này ông chủ Cung đang tìm người nào?
Loáng thoáng, Mộ Thiên Sơ cảm thấy có khả năng mình sai rồi.
“Làm sao vậy, Thiên Sơ, có chuyện gì không?” Tịch Kế Thao phát hiện sắc mặt của Mộ Thiên Sơ có chút không đúng.
Mộ Thiên Sơ ngồi đó, sau đó lắc đầu: “Không có việc gì.”
Lúc này rốt cuộc đã có chuyện gì.
Luôn cảm thấy, bọn họ giống như đều bị bày vào mê cung.
Không lâu, có nhân viên làm việc cho buổi lễ đi tới, cung kính cúi người với họ, nụ cười đầy mặt: “Hai vị, có thể vào lễ đường ngồi được rồi.”
Mộ Thiên Sơ và Tịch Kế Thao đứng lên, theo chỉ dẫn của nhân viên đi tới chỗ cao nhất ở lễ đường, cổng vòm hoa hồng trắng được nối dọc từ chỗ người đến cho tới cổng chính lễ đường, trên đất phủ đầy cánh hoa, mấy giá pha lê ở cạnh bày rất nhiều táo, xếp thành hình kim tự tháp, có nhiều đứa trẻ cầm ở trong tay chơi đùa.
Các tân khách lục tục đi vào lễ đường lớn.
Đây là một lễ đường vô cùng lớn, bên trong bố trí sang trọng cổ điển, chỗ ngồi đồng nhất, phía sau của mỗi chiếc ghế đều được chạm khắc hai chữ vô cùng lớn: ON.
Mộ Thiên Sơ nhìn thoáng qua, lông mày nhíu lại.
ON.
Anh nhìn qua bốn phía, đến giờ phút này, anh mới phát hiện, từ khi tiến vào Bắc Bộ Loan đã không nhìn thấy tên của Cung Âu và tên Mona, đến tên tiếng Anh cũng đều không có, chỉ có hai chữ, O cùng N.
“Tịch tiên sinh, Mộ tiên sinh, mời qua bên này.”
Nhân viên đưa họ đi vào, Tịch Kế Thao được sắp xếp ở vị trí hàng thứ nhất, mà Mộ Thiên Sơ thì ở hàng thứ hai, ngay sau lưng Tịch Kế Thao.
“Chúng tôi ngồi ở đây sao?”
Tịch Kế Thao và Mộ Thiên Sơ nhìn nhau, đều thấy nghi ngờ trong mắt đối phương.
“Đúng vậy, mời hai vị ngồi đây.”
Nhân viên mặc đồng phục xanh mỉm cười bảo họ, sắp xếp chỗ ngồi cho họ xong liền rời đi.
Tân khách dần dần vào chỗ, toàn trường có rất nhiều người, đa số là người ngoại quốc mắt xanh, rối rít được hướng dẫn ngồi vào vị trí.
Mộ Thiên Sơ ngồi tại chỗ, tay đè chặt băng trên tay của mình, trong lòng có chút bất an, anh nhìn bốn phía, đều chưa thấy qua vị ông chủ Cung, ghế chủ, chỉ thấy một vị phu nhân hào hoa phong nhã ngồi xuống, người kia ngồi xuống, luôn luôn nói gì với người bên cạnh.
Quản gia Charles.
Mộ Thiên Sơ biết.
Vậy người phụ nữ này là mẹ của Cung Âu, Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt quan sát, chỉ thấy trên mặt của bà duy trì mỉm cười, nhưng một đôi mắt lại luôn chuyển động, hiển nhiên cũng không nhẹ nhàng như nhìn bên ngoài.
Bên cạnh bà có vị trí trống.
Hẳn là của ông chủ Cung, thế nhưng không thấy.
Tại sao ông chủ Cung không đến, còn phái người đi tìm ai? Mộ Thiên Sơ vuốt ve băng trên tay mình suy nghĩ, làm thế nào cũng nghĩ mãi mà mà không rõ.
“Ông ấy không đến sao?” La Kỳ ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, trên mặt tươi cười, giọng nói lại khẩn trương : “Hôm nay là Cung Âu đính hôn, ông ấy không đến sao?”
Người trong miệng bà là chỉ ông chủ Cung.