Đám trẻ con ăn mặc xinh đẹp đáng yêu chơi đùa ở giữa, ánh nắng chiếu xuống, tất cả giống như tường hòa yên tĩnh, tràn ngập cảnh đẹp.
Mona đứng trong phòng của cô dâu, mở cửa sổ, có hoa bay vào, áo cưới cô ta tung bay, cô ta mở lòng bàn tay, một cánh hoa rơi vào lòng bàn tay của cô ta, màu của cánh hoa đẹp đến lòng như muốn gãy, xa xa, có tiếng âm nhạc du dương truyền đến, hòa vào với tiếng sóng biển, có vẻ rung động lòng người.
“Ngay cả đóa hoa cũng chúc mừng cô, cô thật có duyên với trời.” Có tân khách đi qua chúc mừng Mona.
Mona đưa tay ra thổi hoa đi, khẽ cười nói: “Đây không phải ý trời, cái này là dùng kỹ thuật, nếu không từ đâu ra nhiều hoa vậy.”
“Thì ra là thế, Cung tiên sinh thật là một người có tâm.” Tân khách chúc mừng cô ta.
Mona cười, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ý cười trong mắt biến mất.
Một tay cô ta còn cầm điện thoại.
Rất kỳ lạ, từ sáng cô ta đã gọi điện cho Cung Âu, gọi liên tiếp tận mười cuộc, đều không có người nhân, đến Phong quản gia cũng không nghe.
Là quá bận rộn sao?
Từ khách sạn đến Bắc Bộ Loan, người đón cô dâu cũng chưa từng gặp Cung Âu, nói là quá trình như thế, đính hôn không cần chú rể tự mình đi đón, vậy coi như thôi, giờ đến Bắc Bộ Loan rồi, nói như thế nào thì anh cũng cần phải tới nhìn cô ta một chút chứ.
Vì sao một cái cũng không có.
Trợ lý của Mona ở ngoài nói truyện với khách đi vào, dùng tiếng anh nói nhỏ: “Tôi không nhìn thấy đám Phong quản gia, cũng không có thấy Cung tiên sinh.”
“Không nhìn thấy?” Mona kinh ngạc nhìn sang trợ lý: “Bây giờ không phải họ nên đi đón khách sao?”
Coi như Cung Âu không tự mình nghênh đón, Phong Đức cũng sẽ nghênh đón.
“Không có. Có thể là đang chuẩn bị buổi lễ, một tiếng đồng hồ sau sẽ bắt đầu, có thể là Cung tiên sinh có chút khẩn trương.” Trợ lý trấn an Mona.
Khẩn trương sao?
Cung Âu bởi vì đính hôn với cô ta mà khẩn trương sao?
Mona đứng ở cửa sổ, một hai tay nắm chắc điện thoại, ánh mắt khẽ động, vì sao đên giờ phút này, lòng của cô ta bắt đầu bất an.
Luôn cảm thấy có chuyện gì sẽ phát sinh.
Có thể phát sinh gì chứ, toàn bộ buổi lễ đã lên kế hoạch xong, Cung Âu sẽ không làm người nhát gan rồi bỏ chạy đâu?
Sẽ không.
Anh là một người cuồng vọng, không biết kiêng kỵ là gì.
“Đi tìm tiếp đi, tìm được Cung Âu thì bảo anh ấy gọi điện cho tôi.” Mona nói.
“Vâng, tiểu thư.” Trợ lý vội vàng rời đi.
Mona rũ mắt nhìn điện thoại trong tay mình, ấn sáng màn hình, ảnh nền màn hình là hình cưới của cô ta và Cung Âu, bọn họ không có chụp nhiều hình cưới.
Cung Âu bận rộn, bọn họ chỉ chụp một tập.
Mà trong tập này, hình cô ta và anh chụp chung lại rất ít, thân mật cũng chỉ có ảnh ở trong điện thoại cô ta, hai người tựa lưng vào nhau, khoảng cách trống rỗng.
Tựa lưng vào nhau, lại giống như xa không thể chạm tới.
Cô ta nghĩ gì thế.
Đã sắp đính hôn.
Mona đưa tay vỗ vỗ mặt mình, hôm nay là ngày tuyệt nhất trong cuộc đời của cô ta, cô ta không thể suy nghĩ lung tung, cô ta muốn làm cô đâu đẹp nhất.
Nghĩ như vậy, Mona đứng thẳng lưng, nhìn hoa bay ở ngoài cửa.
...
Chỗ tiếp khách, Tịch Kế Thao mặt lạnh cùng Mộ Thiên Sơ bước xuống xe, đi vào chỗ tiếp khách, phía sau mang theo một đám bảo vệ.
“Chào ngài, mời ngài đưa thiệp mời.”
Cô gái tiếp khách dùng cả hai tiếng Trung Anh nói với mỗi một người khách.
Mộ Thiên Sơ đưa thiệp mời ra, cô gái tiếp khách kiểm tra một chút, hơi nghi hoặc nhìn sang Mộ Thiên Sơ: “Ngại quá, bên trên thiệp ghi mời Tịch tiểu thư.”
“Con gái có việc, tôi tới thay nó.”
Tịch Kế Thao lạnh lùng mở miệng.
“Cái này. . .”
Cô gái tiếp khách không có đụng phải tân khách tới đây thay mặt con gái, trong lúc nhất thời có chút do dự, lại không dám đắc tội với người nào, thế là tránh qua một bên để gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, cô ta trở về, vẻ mặt tươi cười nhìn Tịch Kế Thao: “Tịch tiên sinh, Mộ tiên sinh, mời qua bên này, xin mang theo một bảo vệ hoặc một tợ lý đi vào.”
Đây là quy củ.
“Ừm.” Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, chọn lấy hai người bảo vệ tốt vào.
Bốn người đi lên cầu thang bằng đá, Tịch Kế Thao lạnh nhạt nhìn qua bốn phía, trầm giọng nói: “Cái này so với chúng ta tưởng tượng thì dễ dàng hơn, hai người các cậu, đi dò tra chỗ người Cung gia, nhìn xem bốn phía.”
“Nên để ý một chút, đây là chỗ của Cung gia, bọn họ có thể để cho chúng ta biến mất một cách dễ dàng.” Mộ Thiên Sơ bổ sung một câu.
“Vâng.”
Hai bảo vệ rời đi.