Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc kệ, cô nhất định phải đi.
Cô đi, anh có thể bình an vô sự.
Có chút lý trí liều mạng, Thời Tiểu Niệm quay người muốn mở cửa.
“Bịch.”
Tay Cung Âu đột nhiên đè lên cánh cửa, dùng sức ấn lại.
“Đợi chút.”
Anh đứng ở sau lưng cô, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt khóa lên mặt cô, hé ra gương mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng mở miệng : “Xem ra em đã nghe được anh có khuynh hướng tự sát, là do Phong Đứng nói sao, anh nghĩ anh cần phải nói cho em, hậu quả cự tuyệt giao dịch.”
Hậu quả.
Vì sao còn có hậu quả?
Thời Tiểu Niệm đứng đó, giương mắt nhìn vào mắt anh, trên người không khỏi lạnh run, giống như bị ngâm ở trong băng tuyết.
“Thời Tiểu Niệm.”
Một tay Cung Âu trên cửa, cúi mặt càng gần mặt cô, cái mũi gần như dán lên mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, môi mỏng chậm rãi mở ra, giọng nói phát ra từ sâu trong người: “Hậu quả em cự tuyệt chính là, anh sẽ khiến hôn lễ này biến thành một tang lễ!”
“Tang lễ của ai?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói hoàn toàn run lên, lời còn chưa có hoàn chỉnh.
Vì sao biến thành tang lễ.
“Đương nhiên là tang lễ của anh và Mona, à, đúng, anh yêu em như thế, làm sao bỏ được cha anh hại em, anh sẽ mang cha đi cùng cho tốt.”
Khoảng cách Cung Âu gần cô, môi mỏng gần như dán lên: “Như vậy, em có thể ở cùng chỗ với Mộ Thiên Sơ, hai người có thể giẫm lên thi thể của anh yêu đương, kết hôn, sinh một đống con. Hình như không tệ, đúng không?”
Thân thể Thời Tiểu Niệm vô cùng lạnh, không tìm thấy một chút ấm áp.
“Cung Âu, anh điên rồi sao?”
Sao anh có thể nói lời như vậy.
Nghe vậy, Cung Âu giống như nghe được chuyện cười gì đó, nói: “Anh vốn là bị tâm thần!”
Anh có tính cách cố chấp, cô quên rồi sao, chuyện gì anh cũng có thể làm được.
“...”
Đến giờ phút này, Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu từ sự bối rối, đau lòng, biến thành hoảng sợ, cô sợ nhìn gương mặt gần trước mắt, từ từ trượt người trên cánh cửa xuống, cả người vô lực dựa vào cửa kính, ngồi dưới đất.
Anh điên thật rồi.
Làm sao anh lại cực đoan đến trình độ này.
Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, một cánh tay đè lên vai cô, lòng bàn tay anh thì nóng rực, đầu ngón tay từ bờ vai cô đi lên, sau đó nắm cằm của cô.
Thời Tiểu Niệm bị ép ngẩng mặt lên, trong mắt tràn đầy ánh nước.
“Em khóc cái gì, anh là vì muốn tốt cho em thôi“. Cung Âu nhìn cô mà nói, tiếng nói cực kỳ từ tính: “Thời Tiểu Niệm, Anh đã hại em nhiều lần, hại em bị nhốt, hại em sinh sớm, hại thân thể em trở nên kém, anh biết sai, cho nên anh không thể hại em nữa.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở dưới đất, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.
“Anh nhất định phải bảo vệ em.” Một tay Cung Âu vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, lau nước mắt cho cô: “Hoặc là, anh dùng ngực mình bảo vệ cho em; hoặc là, anh dùng thi thể bảo vệ cho em.”
Thì ra, anh biết sai là ý này.
Lại là ý này.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, nước mắt rơi xuống mãnh liệt: “Anh là tên điên, anh không thể làm như thế, anh và em đính hôn, anh biết mình sẽ làm địch với bao người không?”
Sớm biết như vậy, cô tình nguyện không khuyên anh với Mona.
Là cô sai rồi.
Sai mười phần.
Cô không nghĩ tới anh sẽ cố chấp đến loại trình độ ngọc đá cùng vỡ.
“Anh biết.” Cung Âu ngồi xổm ở đó, tiếp tục lau nước mắt cho cô, tiếng nói trầm mà kiên định.
“Vậy anh có biết cuộc sống bây giờ của anh, có bao nhiêu người hâm mộ hay không, tại sao anh lại có thể hủy đi cuộc sống của mình?” Thời Tiểu Niệm kích động nói.
Cuộc đời Cung Âu anh huy hoàng vậy, chói mắt như vậy, tại sao anh có thể tan nát thành vậy, vì cô sao?
Sao anh lại có thể.
Anh không có ngốc như vậy, cũng không nên làm như vậy.
Cung Âu nhìn cô, trong mắt hơi đỏ, sau đó cười nhẹ một tiếng: “Anh muốn trong cuộc sống mình có thêm Thời Tiểu Niệm em, nếu không thêm được, anh sẽ lấy cuộc đời anh, ra làm bàn đạp cho em, để em được sống tốt!”
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hoàn toàn sụp đổ, hai tay ôm lấy đầu mình, đau khổ không chịu nổi, lên tiếng khóc lóc.
Kẻ điên.
Đáng sợ nhất là kẻ điên.
“Em từ từ suy tính.” Cung Âu nhìn cô nói, đứng dậy, cúi đầu nhìn qua thời gian bên ngoài: “Cách lúc chính thức đính hôn còn có hai giờ, em có thời gian lựa chọn.”
“...”
Thời Tiểu Niệm cứ ngồi ở đó như vậy, toàn thân phát lạnh, trong đầu hỗn loạn.
Cô bị anh bức đến không thể lựa chọn.
Tiến hoặc lui, cô đều hủy anh, đều hủy cuộc đời của anh.
Cô căn bản không có muốn vậy, cô chỉ muốn anh sống sót mà thôi, cô chỉ muốn như thế, tại sao phải buộc cô đến bước này.
...
Bắc Bộ Loan, nằm giáp ranh thành phố S, vùng biển, nước biển sạch sẽ trong xanh, giống như là bầu trời lam chiếu trên mặt biển.
Tất cả đá ở trên cát, phần lớn màu trắng, vô cùng lãng mạn.
Máy bay trực thăng bay trên bầu trời, chụp lại cảnh đẹp, trên bờ cát màu trắng phát hiện có hàng chữ dùng đá cuội xếp thành: On lễ đính hôn.
Cực kỳ hoành tráng.
Bắc Bộ Loan ngoài là vùng biển nổi danh, chính là có vô số tòa nhà màu trắng, nhà cao từng tầng, nối liền với nhau, hoa bay vào nhà, vô cùng xinh đẹp.
Sau khi được xây dựng lần nữa, Bắc Bộ Loan đẹp làm người ta nhìn mà trầm trồ.
Ở nơi được duy trì nghiêm ngặt nhất, có hàng xe quý dừng vào vị trí quy định, các tân khách giẫm lên thang đá quanh co đi lên, có đám hoa nhỏ màu hồng từ trên rơi xuống, rơi lên trên người mỗi người.
Có người thưởng thức loài hoa độc nhất Bắc Bộ Loan.
Có người đứng trên nhìn ra biển.
Có người nói chuyện kinh tế, quốc sự.