Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 784: Chương 784: Chương 411: Chúng ta nói chuyện giao dịch 2




Anh biết cô bị đuổi giết, anh vẫn luôn biết chuyện của cô. Nói như vậy, anh chưa từng thật sự bỏ cô.

“Không phải em muốn nhìn Holy và tiểu Quỳ trưởng thành sao, những cái này Mộ Thiên Sơ có thể cho em sao?” Cung Âu đùa cợt khẽ cười một tiếng, rũ mắt nhìn cô ngồi ở dưới đất: “Giữa em và Mộ Thiên Sơ chỉ có tình yêu thì làm được gì? Mỗi ngày bị đuổi giết, cùng chung hoạn nạn sao? Ngay cả việc sống cũng là vấn đề, hai người còn nói chuyện yêu đương gì?”

Mỗi chữ mỗi câu đều rất trào phúng.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh, cảm giác mình giống như đang nhìn người xa lạ, nhìn một kẻ điên xa lạ.

“Anh muốn em, em phải sống sót, em muốn Holy và tiểu Quỳ, những thứ này chỉ anh mới có thể cho em, hiểu không?”

Cung Âu chậm rãi nói, ngữ khí cuồng vọng, quanh thân tản ra khí thế mạnh mẽ, có thể hoàn toàn nuốt cô.

“Cung Âu, anh đừng làm loạn.” Thời Tiểu Niệm lắc đầu liên tục, không thể tiếp thu được một Cung Âu như vậy, anh ngồi đó, lại giống như một con quỷ, giống như là con quỷ cuồng loạn, để người ta cảm thấy sợ hãi.

Cô đứng lên khỏi mặt đất, chạy ra ngoài, chạy tới bên cửa kính rồi mở khóa, nhưng làm thế nào cũng không mở được.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm càng hoảng loạn, mồ hôi không ngừng chảy từ trán xuống, cô không nhịn được nói : “Cung Âu, anh để cho tôi đi, mẹ của tôi bị bệnh, tôi muốn đi xem bà đã, tôi không yên lòng với bà, cầu xin anh, anh để cho tôi đi đi.”

Trong chỗ sâu nhất ở trong lòng cô hoảng loạn, không phải vì mình bị anh bắt đến, mà là từ bản thân anh.

Cô hoảng sợ anh.

“Thời Tiểu Niệm, cái giao dịch này có lời ích rất lớn đối với em, nói không chừng, em đính hôn với anh, vận may cũng sẽ tìm đến, nói không chừng mẹ em sẽ tỉnh.” Cung Âu đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống đất nhặt cuốn sổ lên, đưa tay vỗ vỗ hạt bụi, đặt ở trên tủ lần nữa.

Thời Tiểu Niệm làm như thế nào cũng không mở được cửa kính, có chút nhụt chí xoay người, dựa lưng vào cửa, đôi mắt bi thương nhìn về Cung Âu : “Anh đã nói thả tự do cho tôi, nhưng ngay từ đầu anh đã không định thả tôi, vậy anh còn cho tôi hi vọng gì.”

Cô cho là, anh đã đồng ý bỏ qua cuộc sống của mình.

Kết quả tất cả là giả, tất cả đều là lừa cô.

“Đó là anh đói bụng.” Cung Âu nói ra như chuyện đương nhiên, chậm rãi đi từng bước về phía cô, mắt đen càng thêm tĩnh mịch: “Anh đói, đương nhiên muốn tìm em nấu cơm cho anh. Vả lại, anh không nói như vậy, làm sao có thể yên ổn các phe phái, để hôn lễ hôm nay thuận lợi cử hành?”

“...”

Người Thời Tiểu Niệm đánh cái rùng mình.

Nói như vậy, từ khi anh nói muốn thả tự do cho cô, anh đã quyết định thay đổi cô dâu trong hôn lễ này?

Quyết định này thật đáng sợ.

Gia tộc Lancaster là đại gia tộc gì, cha mẹ Cung gia là cha mẹ gì, anh lại âm thầm lến kế hoạch đó, không muốn sống nữa hay sao.

“Anh cũng không tính lừa em, anh sẽ cho em lựa chọn tự do.” Cung Âu chậm rãi nói ra.

“...”

Cả người của Thời Tiểu Niệm, hoàn toàn nhìn anh hỗn loạn, trên mặt không ngừng toát ra mồ hôi.

“Nếu là giao dịch, đương nhiên người tình ta nguyện, có thể cự tuyệt.” Cung Âu đi từng bước đến bên cô, chậm rãi dán mặt gần sát mặt cô, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, nói từng chữ.

“Vậy em cự tuyệt!”

Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nói ra.

Đương nhiên cô cự tuyệt.

Hôm nay là buổi lễ đính hôn của hai Đại Quý Tộc, tin tức đã sớm truyền đi khắp nơi, làm sao có thể biến thành hôn lễ của họ.

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu ngưng đọng, đột nhiên, anh cười rộ lên, độ cong khóe môi càng ngày càng sâu, anh vừa cười vừa nói: “Em vì muốn Mộ Thiên Sơ, đến chết còn không thèm sợ, hai đứa bé cũng không để ý? Cái phần tình yêu này thật vĩ đại. Anh thật sự quá cảm động.”

Anh cười, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên, chính anh cũng không phát giác.

Thời Tiểu Niệm dựa lưng vào cửa kính, bờ môi khẽ động, cái gì cũng đều không nói nên lời, đôi mắt vô cùng chua xót.

Cô vì anh, không phải vì Mộ Thiên Sơ.

Thật lâu, cô tìm lại giọng của mình: “Cung Âu, tất cả không quay đầu lại được nữa, có chuyện đều đã kết thúc, toàn thế giới đều biết anh sẽ đính hôn với Mona, tới hôm nay anh mới đi hủy hôn, anh có biết anh phải bỏ ra giá cao thế nào hay không?”

Giá cao này, cô cũng không dám tưởng tượng.

“Nói như suy nghĩ cho anh, không phải vì Mộ Thiên Sơ!” Sắc mặt Cung Âu trầm xuống, đôi mắt sâu kín nhìn cô, nửa ngày, giọng anh như bị khản tiếng: “Em đã cự tuyệt, vậy em đi đi.”

Anh không làm khó dễ cô.

Anh thật chịu để cho cô đi? Cô có quyền cự tuyệt giao dịch sao?

Hô hấp của Thời Tiểu Niệm không ổn, trên mặt tái nhợt, mồ chảy ròng, xa xa thoáng truyền đến tiếng sóng biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.