Ngón tay cô tùy tiện trỏ, cứ như đi trên cầu thang đá của Bắc Bộ Loan, sau đó nhìn đến chổ gốc, cô và Cung Âu đứng ở nơi đó, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, ôm, hôn môi đều bị thu vào nơi này, mở trang web ra, một vài hình ảnh chuyển động, như thể để tham dự một cái đám cưới.
Còn có thể đi đến lễ đường, nhìn được cảnh cô và Cung Âu nắm tay cùng nhau đi trên thảm đỏ.
Cảnh tượng rất chân thật, nhưng vẫn thiếu một chút, chẳng hặn như trên buổi lễ, Mona không xuất hiện, quan khách đông đúc tất cả đều nhiệt liệt vỗ tay.
“Chị khẳng định đây là trang web của N.E?”
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin.
“Đương nhiên đúng rồi, chị vừa xem qua một cái tin tức, nói là tổng số lượt truy cập của trang web đã sớm đột phá, cũng may là trang web của N.E, đổi lại những trang web bình thường khác sớm đã bị sụp đổ, sao còn có thể truy cập được.”
Thời Tiểu Niệm cầm một cái bánh bao đưa đến bên miệng Hạ Vũ, nhìn chăm chú vào số lượt truy cập trên đó.
Một, mười, trăm, nghìn, triệu, sáu con số, bảy con sổ, tám, chín, mười, mười một. . . . . .
Thời Tiểu Niệm không đọc nổi con số đó, đó là một con số khổng lồ.
Cung Âu đem cả trang web biến thành những hình ảnh này, không phải sẽ khiến cho gia tộc Lancaster và Cung gia càng thêm bất mãn sao?
“Hạ Vũ, trong mắt những người thường, có phải rất khoa trương không, có phải sẽ khiến cho rất nhiều người khó chịu không?” Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi.
Cô lo lắng danh dự của Cung Âu sẽ bị ảnh hưởng, N.E đang phát triển nếu bởi vì đổi thành buổi lễ đính hôn này mà bị phá hủy.
Như vậy, Cung Âu sẽ mất đi rất nhiều.
“Khó chịu, tại sao lại khó chịu?”
Hạ Vũ buồn bực hỏi.
“Đương nhiên là chuyện hồi hôn, Mona là người bị hại, Cung Âu lại còn khoa trương khoe ân ái trên mạng như vậy, sẽ không bị cho rằng là người đàn ông cặn bã chứ?” Thời Tiểu Niệm hỏi, người bình thường chắc chắn là sẽ nghĩ như vậy.
“Ở nước họ thì chị không biết, dù sao trong nước ta trên cơ bản là không có.”
Hạ Vũ nói.
“Tại sao?”
“Hôm qua chị vừa biết được, hiện nay trong nước trên mấy trang mạng xã hội đang lan truyền câu chuyện Hoàng tử vì cô bé lọ lem mà phấn đấu quên mình.”
Hạ Vũ có chút hưng phấn mà nói: “Còn có, rất nhiều người đều nói Cung tiên sinh rất có can đảm, dám từ bỏ thân phận quý tộc, một mình đối mặt gia tộc Lancaster, loại quyết đoán này không phải người bình thường có thể có được.”
“Không thể nào?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, mím môi, tại sao mỗi lần Cung Âu làm chuyện gì đều là được người khác tán thưởng? Cũng chưa từng nghe người ta nói hắn không tốt.
Từ hôn, ruồng bỏ gia tộc còn có thể bị nói thành là có quyết đoán, Cung Âu rốt cuộc có bao nhiêu sức hấp dẫn mới có thể được mọi người tâng bốc như vậy.
Cô thật sự lo lắng thay hắn.
Một người cuồng đến một mức độ nhất định, không biết có còn ai đứng về phía hắn.
“Còn lại một bộ phận nhỏ là đồng cảm với Mona, nói, nếu Cung tiên sinh có thể công khai xin lỗi Mona, để thể hiện chút thành ý.” Hạ Vũ nói.
“Chuyện này không có khả năng.”
Cung Âu là người tự phụ, kiêu ngạo, không ai bì nổi, hắn cho tới bây giờ cũng chỉ biết có chính mình, còn lại hắn đều là khinh thường.
Hắn cũng không cảm thấy chính mình làm sai, đâu có thể nào giải thích.
“Vậy sao em không khuyên nhủ Cung tiên sinh?”
Hạ Vũ hỏi.
“Không khuyên.”
Thời Tiểu Niệm đưa một miếng trái cây đến miệng Hạ Vũ, trong ánh mắt lộ ra sự suy tư.
Chuyện từ hôn đúng thật là Cung Âu nên xin lỗi Mona, nhưng Mona đem cô đưa vào chỗ chết khiến cô vô cùng thống hận, cô không muốn đi khuyên Cung Âu.
Cứ để hắn cuồng đến cuối cùng đi.
Hạ Vũ trừng mắt nhìn cô, cũng chưa nói cái gì, đưa miệng về phía Thời Tiểu Niệm: “Đến đến, đút chị một cái bánh bao.”
“Chị đấy, ở nhà có nô dịch là Anh Lý, bên ngoài lại tìm nô dịch là em.” Thời Tiểu Niệm cười oán giận, nhưng vẫn đem bánh bao đút cho Hạ Vũ.
Hạ Vũ đem máy tính bảng đưa cho người giúp việc bên cạnh, một tay ôm bả vai Thời Tiểu Niệm, ôm cô ngồi trên xích đu đưa qua đưa lại, hì hì cười: “Hắn là chồng của chị, còn em là vợ của chị!”
“Ai là vợ của cô?”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ nháy mắt biến thành trời đông tuyết phủ, gió lạnh tận xương.
Sắc mặt Hạ Vũ nhất thời cứng đờ, lập tức đi đến, xoay người cúi đầu, có chút khẩn trương nói: “Cung tiên sinh, tôi vẫn hay nói đùa, anh không cần để ý.”
Cô còn chưa quên, Cung Âu lúc trước còn kiểm tra qua cô có phải là đồng tình luyến ái hay không.
Cung Âu đứng ở cách đó không xa, con người lạnh lẽo nhìn Hạ Vũ, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự bất mãn.
“Em nói đùa cũng có mức độ chứ.” Anh Lý lập tức từ phía sau Cung Âu tiến lên ôm lấy vợ của mình, có chút xin lỗi nhìn về phía Cung Âu: “Thật ngại quá, Cung tiên sinh.”
“Nói xem, ai là vợ của cô? Cô có tư cách cưới ai làm vợ?”
Con ngươi đen láy của Cung Âu lạnh lẽo trừng mắt nhìn Hạ Vũ, cả người bao phủ vẻ lo lắng.
Hạ Vũ trước đây hay cùng Thời Tiểu Niệm nói đùa, nói chuyện khó tránh khỏi có lúc không đúng mực, gặp phải Cung Âu vẫn là sợ hãi, liền trốn vào trong lòng ngực Anh Lý sắc mặt trắng bệch.