Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xích đu, thấy thế vội nói: “Cung Âu, anh đừng dọa Hạ Vũ, cô ấy là cái phụ nữ có thai, không thể kinh sợ quá mức được!”
“...”
Cung Âu bất mãn nhìn Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, tầm mắt hắn nhìn đến cái bụng bằng phẳng của cô, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chậm rãi hoãn lại, miễn cưỡng nói: “Không có việc gì!”
“Phù.”
Hạ Vũ nghe vậy lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, Anh Lý cũng bất giác lau mồ hôi trên trán.
Càng là người cao cao tại thượng càng khiến người khác không nhìn thấu được, ai biết đối phương giây tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì.
Cung Âu đi đến trước mặt Thời Tiểu Niệm, trừng mắt nhìn cô: “Anh còn chưa ăn bữa sáng!”
“Phong quản gia, giúp Cung Âu lấy bữa sáng lại đây.” Nói xong, Thời Tiểu Niệm đi đến.
“Dạ, Tịch tiểu thư.” Phong Đức cầm lấy một mâm đồ ăn sáng đi tới, hỏi: “Thiếu gia, muốn ăn ở đi hay đi nơi khác?”
Cung Âu căn bản không để lời nói Phong Đức vào tay, đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm trước, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô: “Anh đói bụng!”
“Bữa sáng đang ở trong tay Phong quản gia mà.”
Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Phong Đức.
“Anh đói bụng!”
Cung Âu trừng mắt nhìn cô tiếp tục nói, lặp lại ba chữ này.
Hạ Vũ và Anh Lý yên lặng nhìn nhau, thì ra Cung tiên sinh nổi tiếng trước giờ lại có thính giác không tốt lắm.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt Cung Âu, cuối cùng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Được rồi, em đi làm bữa sáng đây.”
“Ừm.”
Ánh mắt Cung Âu lộ ra sự vui vẻ, khóe môi vẽ nên một nụ cười hiếm có, hắn đi theo phía sau Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ở phòng bếp rộng rãi sạch sẽ, làm một bữa sáng đơn giản kiểu Trung Quốc, đặt vào mâm mang sang cho hắn.
Nhà ăn rất lớn, nhưng không khí rõ ràng áp lực đến cực điểm, Thời Tiểu Niệm nhìn qua bàn ăn dài trước mặt, Cung Âu ngồi ở ghế bên này, Hạ Vũ và Anh Lý ngồi ở ghế đối diện, có cảm giác như cách xa vạn dặm.
Vợ chồng hai người đều bày ra bộ mặt như những đứa trẻ mắc lỗi gì đó, thở cũng không dám thở mạnh.
Này hai người, Cung Âu đáng sợ như vậy sao.
Gặp Thời Tiểu Niệm đi đến, Hạ Vũ và Anh Lý mới nhẹ nhàng thở ra.
“Hai người cũng ăn bát cháo cho ấm bụng đi.”
Thời Tiểu Niệm đem đồ ăn bưng tới trên bàn.
Cô đi đến, đem hai chén cháo đặt trước mặt Anh Lý và Hạ Vũ.
“Cám ơn...”
Một câu cám ơn còn chưa nói xong, vợ chồng hai người đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Cung Âu chiếu đến, lập tức không hẹn mà cùng đem chén đẩy về phía trước: “Không cần đâu, Tiểu Niệm, chúng tôi ăn no rồi.”
“Anh Lý còn chưa ăn mà?”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, không có chú ý tới ánh mắt giết người của Cung Âu.
“Ăn rồi, ăn rồi, thực sự ăn không vô.” Anh Lý vội vàng xua tay nói, sợ chính mình nếu nói chậm chút nữa, cái thìa trong tay Cung Âu sẽ đáp trên mặt hắn.
“Hạ Vũ cô...”
“Bọn họ đã no rồi còn ép ho làm gì? Em tiếp đãi khách như vậy sao?” Cung Âu ngồi đó thản nhiên nói, nhìn Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái: “Em ngồi xuống đi.”
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm liền ngồi xuống bên cạnh Cung Âu.
Cung Âu gắp từng chút một thức ăn bỏ vào miệng nhấm nháp, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng dịu đi không ít, khóe môi vẫn lộ một vẻ lạnh nhạt.
Ăn hết hai bát cháo, Cung Âu buông thìa, đứng lên đem hai bát cháo nóng hôi hổi đến trước mặt mình, đồ ăn cũng toàn bộ đem đến trước mặt, cách Hạ Vũ và chồng cô rất xa.
“...”
Vợ chồng hai người yên lặng nhìn nhau, đều không có nói gì.
Thời Tiểu Niệm chủ động cùng vợ chồng Hạ Vũ nói chuyện phiếm, bầu không khí trong nhà ăn mới dễ thở hơn chút.
Bọn họ tán gẫu về truyện tranh, Cung Âu ăn.
Bọn họ tán gẫu chuyện công ty, Cung Âu lại ăn.
Bọn họ tán gẫu tên đứa nhỏ trong tương lai, Cung Âu vẫn ăn.
Hạ Vũ vừa nói chuyện vừa nhịn không được đưa mắt nhìn Cung Âu, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua có người ăn cơm là lại tao nhã đến như vậy, tao nhã không phải trọng điểm, quý tộc cũng không phải luôn.
Trọng điểm là hắn ăn quá nhiều, ăn rất nhiều.
Ba bát cháo cuối cùng không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong bụng Cung Âu, đồ ăn trên bàn cũng giảm bớt một nửa.
“Đủ rồi, anh nên no rồi, đừng nữa ăn.” Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn, thức ăn trên bàn đã sắp bị ăn hết, vội vàng nắm lấy tay Cung Âu.
Mỗi lần đều là như vậy, khi cô nấu thức ăn hắn liền ăn không biết no là gì, ăn đến không có điểm dừng.
Cung Âu ngồi trước bàn, tầm mắt dừng ở chổ tay cô đang nắm tay hắn, nhẹ buông tay, bỏ lại thìa: “Được rồi.”
Nghe vậy, Phong Đức đứng ở một bên lập tức liếc mắt nhìn mấy người giúp việc một cái, bọn họ liền đi đến mang chén đĩa dọn xuống.
“Hạ Vũ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Thời Tiểu Niệm hướng Hạ Vũ nói, cô buông tay Cung Âu ra, lại bị Cung Âu một phen nắm lấy, hắn đem tay cô chặt chẽ nắm lại trong bàn tay hắn.
Tay hắn thực ấm áp.
Tay cô hơi lạnh nên rất nhanh đã trở nên ấm hơn.