Cung Âu duổi chân dài ra, ngồi thẳng trên ghế, đưa tay kéo Thời Tiểu Niệm ngồi xuống ngực mình, một tay ôm cô, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Quỳ, Tiểu Quỳ liếm láp cái miệng nhỏ nhắn, chảy ra càng nhiều nước bọt.
Thời Tiểu Niệm cầm lấy khăn tay nhỏ lau nước bọt cho bé, Tiểu Quỳ thèm ăn lại liếm tay cô.
“Em thấy tham ăn rất giống anh.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Anh chỉ tham thức ăn mà em làm, còn lại đều đồ bỏ đi.” Cung Âu nói: “Hai đứa bé kia, về sau chỉ cho ăn đầu bếp làm.”
Thời Tiểu Niệm làm, chỉ có anh có thể, ai cũng đừng hòng muốn tranh giành.
Hai đứa bé.
Nhìn Tiểu Quỳ, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nghĩ đến HoLy cô chưa từng thấy, cô chuyển kẹo que trong tay hỏi: “Cung Âu, cha mẹ anh về Anh quốc rồi sao?”
Hôm nay là bà ngày sau buổi lễ đính hôn.
Mặc kệ dùng biện pháp gì, nếu muốn đoạt HoLy lại, nhất định phải qua cửa ải cha mẹ Cung Âu.
“Chưa về.”
Vừa nhắc tới Cung gia, sắc mặt Cung Âu liền lạnh xuống, môi mỏng ngậm kẹo que, một tay ôm lấy eo cô, một tay lấy kẹo que xuống, mắt đen nhìn cô chằm chằm: “Trước khi bọn họ rời đi anh sẽ qua gặp bọn họ.”
Thành phố S là thiên hạ của anh.
Cha mẹ rời khỏi nơi này, anh sẽ nhận được tin tức.
Trước khi bọn họ rời đi, có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng.
“Em muốn cùng đi với anh.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Em muốn đi đối mặt với cha mẹ anh sao?” Cung Âu nhìn cô, Thời Tiểu Niệm gật đầu, Cung Âu khẽ hỏi: “Em có biết như vậy sẽ thế nào không?”
“Mặc kệ như thế nào, em đều muốn đi, hơn nữa, em càng muốn đi gặp ông chủ Cung một lần.”
Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt kiên nghị.
“Vì sao?”
Cung Âu hỏi lại, vị ngọt trong mồm tiêu tán, giống như mùi của cô rời khỏi anh, anh lập tức bỏ kẹo que vào trong miệng một lần nữa.
“Chuyện liên quan tới Tịch Ngọc, em muốn nói chuyện với ông chủ Cung một chút, có lẽ có thể hóa giải.”
Thời Tiểu Niệm lên tiếng nói ra, cái vết sẹo này như là đã bị bóc ra, so với cào xé vết thương này, không bằng nên nghĩ biện pháp băng bó trị liệu.
“Ông ấy sẽ không nghe.” Cung Âu lạnh lùng nói, mắt đen âm trầm: “Cha anh cả đời coi trọng nhất là danh vọng, coi trọng nhất là mặt mũi, chuyện của anh trai ông căn bản không có cách tiếp nhận, hiện tại không có anh trai, ngay cả anh cũng vì em mà hủy hôn, nên ông muốn nhất là mạng của em, em cảm thấy có thể hóa giải sao?”
Đúng vậy, ở trong mắt ông chủ Cung, là chị em Tịch gia cô quấy đến anh em Cung gia bọn họ một chết một phản, muốn cô chết còn không kịp, làm sao lại hoà giải chứ.
“Nhưng vẫn nên thử một chút đi.”
Thời Tiểu Niệm vẫn không muốn từ bỏ vậy.
Không thể bời vì tỷ lệ thành công nhỏ mà thôi, HoLy còn ở Cung gia.
“Ở trước mặt cha, em không có cơ hội mở miệng.” Cung Âu lạnh lùng nói.
Thời Tiểu Niệm đứng khỏi người anh, ánh mắt ảm đạm: “Vậy chúng ta không thể mang Holy về sao, có thể thưa kiện hay không?”
“...”
Cung Âu cắn kẹo nhìn cô.
Cũng là.
Không thể nào.
Nếu Trung Quốc và Anh quốc vì đoạt con đi kiện cáo, vậy thì chưa từng thấy qua.
Với lại ông chủ Cung chú trọng mặt mũi, khẳng định trước khi mở toà sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết chết cô trước, Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn tiểu Quỳ, ngồi xuống bên cạnh xe trẻ, khẽ nói: “Cung Âu, em rất nhớ thằng bé.”
Nhớ Holy chưa từng gặp qua.
Không biết lúc nó cười sẽ như thế nào;
Không biết lúc nó khóc sẽ như thế nào;
Không biết nó có thể đạp chăn hay không, không biết nó có sinh bệnh hay không.
Cô muốn trông thấy.
Cô không biết mình còn có thể nhịn bao lâu không gặp được con trai.
“Không tin người đàn ông của em sao?”
Cung Âu rũ mắt nhì cô, không vui hỏi.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt.
Cung Âu ngồi đó, trực tiếp dùng răng cắn nát kẹo que, vị ngọt đầy trong miệng anh, vẫn chảy vào cổ họng anh.
Sắc mặt của anh lạnh lùng, đôi mắt đen thâm trầm nhìn vào cô: “Thời Tiểu Niệm, anh nói rồi, chỉ cần em chịu đính hôn với anh, anh sẽ bảo đảm mạng của em và Tịch gia, nhất định anh cũng đoạt lại Holy.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh.
“Hiện tại, là đến lúc anh thực hiện lời hứa giao dịch rồi!”
Cung Âu trầm giọng nói, từng chữ sắc bén, ánh mắt sắc bén, đứng lên khỏi ghế, ném que trắng cầm trong tay vào thùng rác, quay người đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng anh: “Em không coi đính hôn thành một giao dịch.”
Chẳng lẽ anh còn hiểu lầm sao?
Cung Âu quay người liếc cô một chút, giọng nói trầm thấp: “Ở chỗ anh, nó cũng là một cuộc giao dịch, một cuộc giao dịch anh rất hài lòng!”
Trong mắt của anh cũng không có thần sắc ghen ghét gì.
Thời Tiểu Niệm thoáng thở nhẹ ra, không hiểu lầm nữa thì tốt, bọn họ có thể cùng nhau trải qua sóng gió, nhưng cũng không chịu được nghi ngờ.
...
Hôm sau.
La Kỳ gọi điện tới, Thời Tiểu Niệm ở trong phòng làm việc cùng Cung Âu, anh ngồi ở trước bàn gõ bàn phím, cô đút kem vào miệng anh.
Ngón tay của anh gõ gõ cạch cạch ở trên bàn phím, như là đánh một bản nhạc.
“Hết rồi.”
Thời Tiểu Niệm đặt ly kem qua một bên.
Cung Âu bất mãn nhíu mày: “Sao mới chỉ có một chút? Không đủ ăn.”