Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 833: Chương 833: Chương 436: Cung Âu, ăn kẹo 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trên bậc thang xoắn ốc hoa lệ, Thời Tiểu Niệm ngồi giữa cầu thang, một tay nâng cằm, cặp mắt màu đen nhìn qua tất cả xung quanh.

Lại trở về rồi.

Lại trở lại nơi này.

Về sau nơi này, thật sự là nhà của cô, là nơi che gió che mưa cho cô, nghe qua đặc biệt tốt đẹp.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên bậc cầu thang nghĩ, rất kỳ lạ, rõ ràng phía trước còn có rất nhiều mưa gió chờ cô giải quyết, nhưng trong nội tâm cô lại vô cùng an tâm và yên ổn.

“Tịch tiểu thư, đã làm xong đường rồi.”

Một người hầu nữ đi tới, khẽ gật đầu với Thời Tiểu Niệm.

“Nhanh như vậy?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, từ trên thang lầu đi xuống, đi ngang qua một phòng nghỉ, Thời Tiểu Niệm nhìn qua một cái, chỉ thấy Cung Âu ngồi trên chiếc ghế, trên người mặc áo quần ở nhà, thoải mái dễ chịu, hai tay khoác lên thành ghế, rũ mắt nhìn chằm chằm tiểu Quỳ trong xe trẻ sơ sinh.

Tiểu Quỳ gần như nửa nằm trong xe, bắp chân đạp đạp, đôi mắt đen láy như hai quả nho cũng nhìn Cung Âu chằm chằm, không chớp mắt.

Từ sau khi ra khỏi phòng, Cung Âu cứ luôn nhìn Tiểu Quỳ chằm chằm vậy.

Cũng nhìn chằm chằm được hai giờ rồi.

Thời Tiểu Niệm không biết làm sao chỉ cười, đi về phía nhà bếp, cô được đầu bếp chỉ đạo làm ra một hộp kẹo que, các đầu bếp đang đóng gói giúp cô.

“Nếm qua chưa, có được hay không?”

Thời Tiểu Niệm có chút thấp thỏm hỏi đầu bếp.

“Chúng tôi cũng không dám thử, thiếu gia có giao phó, bất kể là thứ Tịch tiểu thư làm, dù là có độc, cũng không cho phép người khác đi thử.” Các đầu bếp buông lỏng ở trước mặt Thời Tiểu Niệm hơn, nói chuyện cũng không gò bó như với Cung Âu.

“Được, vậy tôi cầm tới cho Cung Âu thử.”

Thời Tiểu Niệm cầm hai cây kẹo que đi tới phòng nghỉ ngơi, đi vào, vẫn thấy cha con Cung Âu cùng với Tiểu Quỳ mắt to trừng với mắt nhỏ.

Cô cũng không biết sao hai người kia lại có kiên nhẫn như thế, cứ nhìn chằm chằm vào đối phương vậy, có thể chằm chằm vượt ra cả Thái Bình Dương?

“Cung Âu, ăn kẹo.” Thời Tiểu Niệm đưa cho anh một cây kẹo que.

Cung Âu quét mắt một vòng vẻ mặt ghét bỏ: “Anh không thích ăn đồ ngọt.”

Không thích đồ ngọt sao?

Vậy cũng không biết là ai trước kia ăn kem ăn tới nằm viện.

Thời Tiểu Niệm đứng đó mở giấy đóng gói, nói thầm: “Được rồi, em ăn, không biết em làm ra sao...”

Lời còn chưa có nói hết, kẹo que đã biến mất khỏi tay cô.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt, Cung Âu cắn kẹo que, một mặt bình tĩnh kéo giấy đóng gói ở trên miệng xuống.

“...”

Thời Tiểu Niệm bó tay.

Tiểu Quỳ nhìn thấy miệng Cung Âu cắn kẹo cũng cảm thấy hứng thú, tay nhỏ vung vẩy phía anh, trong miệng “A a” la hét, chỉ vì không nói ra lời.

“Cái này là của ba, không có phần của con.”

Cung Âu ngậm lấy kẹo nói, còn nhíu mày với Tiểu Quỳ.

Tiểu Quỳ gấp đến độ mắt chuyển vòng, miệng nhỏ không ngừng chép ngóng, hận không thể xông ra khỏi xe cướp đoạt.

Thời Tiểu Niệm bị Tiểu Quỳ chọc cười, ngồi xổm bên cạnh xe trẻ sơ sinh nói: “Con còn chưa thể ăn kẹo, chờ lớn một chút sẽ để con ăn.”

“A a a.”

Tiểu Quỳ liếm láp miệng nhỏ.

“Thế nào, ăn ngon không?” Thời Tiểu Niệm đứng lên hỏi Cung Âu.

“Ăn ngon!” Cung Âu liếc nhìn cô một cái, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Em làm cái gì cũng ngon.”

“Thật sao?” Thời Tiểu Niệm thỏa mãn mỉm cười, có Cung Âu ủng hộ cổ vũ như thế, đầu bếp là cô có cảm giác thỏa mãn lớn.

Cô kéo giấy gói xuống, bỏ kẹo vào trong miệng, lập tức nhíu mày.

Rất ngọt.

Ngọt tới rụng răng rồi.

Cô nhìn Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu không hề có cảm giác khó chịu, cứ ngậm lấy đường không thèm lấy ra, giống như mùi vị đó thật tốt nhất.

Thời Tiểu Niệm cầm kẹo que trong tay, đứng ở bên cạnh xe trẻ sơ sinh nói: “Cung Âu, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”

“Em còn muốn làm sao?”

Cung Âu lập tức không có ý tốt liếc cô, ánh mắt ác liệt quét lên trên người của cô: “Anh không có vấn đề, chẳng qua, em xác định em còn thể lực?”

Thời Tiểu Niệm muốn đạp anh một cái: “Anh biết em không nói cái này mà.”

Cô chỉ muốn biết, bây giờ bọn họ làm sao từng bước từng bước phá được cửa ải khó khăn này.

“Vậy em nói cái nào?”

Khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu viết ba chữ “Anh không hiểu”, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào tiểu Quỳ, khẽ cười một tiếng.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy tiểu Quỳ ngồi ở trong xe sơ sinh, thò đầu nhỏ ra đến bên tay cô, lè lưỡi liếm láp kẹo trong tay cô một chút, còn liếm vô cùng nghiêm túc.

Thời Tiểu Niệm vội vàng né tránh: “Mẹ nói không thể ăn.”

Tiểu Quỳ liếm láp miệng nhỏ, không rên một tiếng, giống như còn dư lại hương vị đường.

“Thông minh, giống cha!”

Cung Âu một mặt kiêu ngạo.

“Giống anh, tại sao anh không ôm nó một cái?” Thời Tiểu Niệm đứng một bên hỏi, nhìn chằm chằm tiểu Quỳ hơn hai giờ, kết quả đến ôm cũng không ôm một chút.

Nghe vậy, Cung Âu liếc cô một chút, nói đúng lý hợp tình: “Nhỏ như vậy, bóp chết thì sao bây giờ?”

Anh nghiêm túc sao?

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn anh, suy nghĩ một chút khích lệ anh nói: “Sẽ không bóp chết, anh thử ôm đi.”

“Không muốn!” Cung Âu trực tiếp từ chối: “Anh ôm em cũng cảm thấy sẽ bóp chết em.”

“...”

Thời Tiểu Niệm không còn gì để nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.