Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, quả nhiên, bàn về suy nghĩ lung tung, anh còn tuyệt hơn so với phụ nữ.
Cô cũng chỉ tùy tiện đoán xem, kết quả vừa đoán đã trúng, anh thật sự nghi ngờ qua, nếu hôm nay cô không nói, đoán chừng anh có thể giấu ở trong lòng cho đến chết.
Cung Âu ôm cô, con người di chuyển sang trái, di chuyển sang phải, sau cùng ho nhẹ một tiếng hỏi: “Có hay không?”
“Không phải anh nói tin em hay sao?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, trong lòng có chút buồn bực hoặc nhiều hoặc ít.
Thế mà không tin cô.
“Tin, anh tin em!” Cung Âu nói ra từng chữ, hôn lên môi cô một cái: “Vậy rốt cuộc có không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm muốn ói ra một ngụm máu, giãy giụa ra khỏi ngực anh: “Tự anh đoán đi, em không muốn nói nữa, dù sao em nói anh cũng sẽ không tin.”
Anh toàn dựa vào suy đoán của bản thân.
Thời Tiểu Niệm quay người muốn đi nhìn xem Tiểu Quỳ, còn chưa đi được hai bước, đã bị Cung Âu ôm lấy từ sau, sau đó bay lên không trung, bị anh ôm vào trong ngực, cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh, bị dọa đến kêu một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Rất dọa người.
“Thời Tiểu Niệm, anh cho em biết, cho dù có, em cũng là của anh, từ trong ra ngoài đều là anh!” Cung Âu hung hăng trừng cô một chút, ôm cô đi vào trong, trực tiếp vượt qua chiếc xe sơ sinh, nói với người làm nữ ở bên cạnh: “ Chăm sóc Tiểu Quỳ cho tốt!”
“Vâng, thiếu gia.”
Người hầu nữ cười trộm, Tiểu Quỳ trong xe sơ sinh chớp mắt to tròn nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm trong miệng còn kêu y a, nhưng chỉ có thể nhìn cô bị ôm đi, càng ngày càng xa.
“Đi đâu vậy Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu cưỡng ép ôm vào, trên đường đều thấy người hầu nữ quăng ra ánh mắt rất mập mờ, thậm chí có người còn thông minh ấn thang máy cho họ.
Cung Âu ôm cô đi vào thang máy, mắt đen liếc cô một cái: “Về phòng ngủ!”
“Về phòng ngủ làm gì?”
Thời Tiểu Niệm giãy dụa muốn xuống.
“Đương nhiên là làm chuyện đêm tân hôn nên làm.” Cung Âu chính trực nói, đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Nghe vậy, gương mặt Thời Tiểu Niệm nóng lên, vừa thẹn vừa lúng túng: “Nhưng bây giờ không phải ban đêm, anh mau buông em xuống.”
“Thật sao, sao anh nhìn thấy là buổi tối rồi nhỉ ?”
Cung Âu ôm cô từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
“Buổi tối ở đâu, anh nhìn mặt trời...”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm trong ngực, quay đầu nhìn ra ngoài, sau đó chỉ thấy lúc đầu sáng sủa, mặt trời chiếu sàng bầu trời đang từ từ tối.
Cô ngây người.
Cung Âu cười ác một tiếng, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Em xem ông trời cũng phải phối hợp.
“Không thể nào.”
Thời Tiểu Niệm khó có thể tin nhảy từ trong ngực Cung Âu xuống, chạy tới cửa sổ sát đất, nhìn trời cao, chỉ thấy mây đen đang che hết ánh nắng đi, giống như trời trong phủ lên một màn sân khấu màu đen, che lại từng chút.
Ánh sáng chiếu lên người Thời Tiểu Niệm, bỗng nhiên biến mất, không còn một chút tia sáng.
Trong nháy mắt cả bầu trời tối như buổi tối.
Mưa to bỗng nhiên từ trời rơi xuống, khiến cho người ta trở tay không kịp, rèm của cửa sổ sát đất tự động khép lại.
Thời Tiểu Niệm lui về phía sau một chút, quay đầu, chỉ thấy Cung Âu đứng ở trước cửa đóng chặt, trên tay cầm lấy điều khiển rèm cửa lắc lắc, nhếch mày tà ác: “Trời tối, có thể làm.”
“Cái này. . .”
Thời Tiểu Niệm im lặng, có cần khoa trương vậy không, nói trời tối thì trời tối.
Cung Âu tiện tay quăng điều khiển ra, một tay ôm lấy Thời Tiểu Niệm, đi đến bên giường lớn, Thời Tiểu Niệm vội vã nói: “Tiểu Quỳ vừa tới nhà, chỉ sợ còn không thích ứng hoàn cảnh, anh không nhìn tới con bé hay sao?”
“Xong đêm tân hôn rồi nhìn!”
Cung Âu ném Thời Tiểu Niệm lên giường, sau đó lấn người đè lên, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, nhìn môi cô chằm chằm, con ngươi màu đen càng thêm sâu sắc, cúi đầu ngậm môi của cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Thời Tiểu Niệm vùng vẫy mấy lần, sau đó nghênh tiếp môi mỏng của anh, hai tay quàng lên cổ anh.
Cái hôn này, đã hôn đến không thể ngăn cản nữa.
Thời Tiểu Niệm rõ, nếu như không phải cô và Mộ Thiên Sơ nói câu kia, có lẽ cái giường lớn này còn phải thật lâu mới có thể để cho hai người họ ngủ chung.
Mái tóc đen dài của cô rải rác trên chăn, ngón tay Cung Âu xuyên qua làn tóc của cô, sau đó bắt lấy hai tay của cô, đè hai tay cô lên trên đỉnh đầu, mười ngón đan xen, môi mỏng hôn lên tóc cô, triền miên không dứt.
“Không có.”
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
Tiếng của Cung Âu khàn khàn.
“Với Mộ Thiên Sơ, không có.” Thời Tiểu Niệm dừng một chút rồi nói: “Từ đầu đến cuối, chỉ có anh, cũng chỉ có anh.”
Cung Âu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, mắt đen thâm thúy nhìn cô, nhìn cô chằm chằm thật sâu, không có buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Hai mắt Thời Tiểu Niệm sạch sẽ trong trẻo, thẳng thắn mà chân thành.
Đôi mắt của cô luôn luôn trong trẻo như thế, trong trẻo làm cho người ta không thể hoài nghi.
Cung Âu nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng sâu, cúi đều hôn lên môi cô mãnh liệt, vừa mút vừa xọ xát, dây dưa ân ái, ngón cái còn vuốt ve lòng bàn tay của cô: “Cuối cùng em cũng trở lại!”
Sau buổi lễ đính hôn anh không cảm thấy.
Ngày thứ hai đi chơi ở Bắc Bộ Loan anh cũng không thấy.
Đến giờ phút này, Cung Âu mới chính thức cảm thấy Thời Tiểu Niệm trở về, cuối cùng trở lại bên cạnh anh.
“Em đã về, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm biết anh suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói.
“Không cho phép đi nữa!”
“Anh cũng thế.”
Thời Tiểu Niệm nói, cô đã từng sợ anh rời đi như vậy, sợ hai người tách ra.
Cung Âu hôn lên môi cô, mưa to rơi ngoài cửa sổ, tối đến không có một chút ánh sáng, trong phòng ngủ, chỉ thấy triền miên kiều diễm.
Nụ hôn của anh lướt quá da thịt trắng nõn của cô.
Mềm mại như ngọc.
Anh hôn, tập chung quên mình.
Hô hấp của anh, tiếng nói khàn khàn của anh rơi bên tai cô, vô cùng gợi cảm.
Tay của anh đè lại tay cô, đầu ngón tay cọ xát lên ngón tay cô mấy lần, tìm tòi đầu ngón tay cô, quấn quýt lấy đầu ngón tay cô, giống như đang lập lời thề, sít sao ở cùng một chỗ.
Cô không cho phép đi, anh cũng không đi.
Từ nay về sau, không có gì có thể tách họ ra nữa.