Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, con đưa mọi người ra sân bay nhé.” Thời Tiểu Niệm nói, cầm chặt tay Từ Băng Tâm.
Từ Băng Tâm lắc đầu, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Con vừa đính hôn, tối hôm qua lại bị hoảng sợ, nghỉ ngơi thật tốt đi. Vả lại, dù con đưa mẹ tới Italy, mẹ vẫn không nỡ bỏ con, còn không bằng không tiễn.”
Con gái cũng không thể làm bạn ở bên người lâu dài.
Thời Tiểu Niệm cúi người, áp vào cửa xe rồi hôn lên mặt của Từ Băng Tâm một cái: “Giữ gìn sức khoẻ, con sẽ dẫn cặp sinh đôi qua gặp mọi người.”
Chờ tìm được HoLy về, nhất định cô sẽ đi Italy.
“Được, mẹ chờ con, đi vào đi.”
Từ Băng Tâm lưu luyến không rời đẩy tay cô ra.
Xe hơi chậm rãi khởi động, xe quay đầu đi ra ngoài, nhiều lần Từ Băng Tâm còn vẫy tay với cô, Mộ Thiên Sơ ngồi ở cửa sổ, hai mắt nhìn Thời Tiểu Niệm, bên trong cặp mắt ngoại trừ trống rỗng vẫn là trống rỗng.
Không có bất kỳ lưu luyến gì.
Thời Tiểu Niệm đuổi theo xe con mấy bước, bị Cung Âu giữ chặt.
Cô đỏ mắt quay đầu, mắt đen Cung Âu nhìn cô chằm chằm: “Có cái gì khó chịu, cũng không phải không thấy nữa, trở về thôi.”
Nói xong, Cung Âu nắm chặt bàn tay mềm mại của cô đi vào, Thời Tiểu Niệm dừng bước, kéo tay của anh.
Cung Âu quay đầu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt đau xót, nhìn anh nói: “Cung Âu, nếu như, em nói là nếu như, chờ cho tất cả kết thúc chúng ta vẫn còn ở cùng một chỗ, thì nhận cha mẹ của em được không?”
“...”
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng.
“Em biết trong lòng anh còn chú ý, không sao, không cần ở cùng chúng ta, chỉ cần lúc nào có thể để em hiếu kính bọn họ là đã tốt rồi.” Thời Tiểu Niệm nói, cô nhận lại cha mẹ ruột không lâu, em trai đã qua đời, cô thật sự không muốn tách rời bọn họ.
“Tịch gia ở Italy có đất của mình.” Cung Âu khẽ nói, tiếng nói tràn ngập từ tính.
“Vậy vẫn phải nhận lấy một thời gian.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, siết chặt tay anh: “Có được hay không? Có được hay không? Em có thể chăm sóc bọn họ, không cần anh ở cùng bọn họ.”
“Phiền chết!” Cung Âu trừng mắt liếc cô một chút: “Em thích thế nào thì thế đó! Cung gia anh lớn như vậy, còn không ít hơn hai người bọn họ?”
Không phải nhận cha mẹ sao, đáng giá như vậy.
“Anh nói là để bọn họ ở Cung gia sao? Anh thật sự đồng ý?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn anh.
Cung Âu không nói lời nào, kéo cô đi vào, bỗng dưng, anh quay đầu liếc cô một chút: “Mới vừa rồi em và Mộ Thiên Sơ nói cái gì?”
“Cũng không có gì, anh ấy phải đi, nên nói chuyện một chút.” Thời Tiểu Niệm nói, suy nghĩ một chút lại sợ anh chú ý, nói tiếp: “Anh muốn biết sao, vậy em nói lại một lần cho anh nghe nhé?”
Cung Âu nhíu mày: “Em nói với anh ta vì sao lại dám đính hôn với anh?”
“Hả?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức ý thức được, ra vẻ không hiểu nói: “Em có nói lời này à, em không nhớ rõ.”
Ánh mắt Cung Âu lập tức như dao bắn về phía cô.
Cô còn dám quên hả?
Muốn chết!
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm đỏ lên, thấy anh trừng mắt lại không nhịn được bèn cười ra tiếng: “Em nhớ, em nói, em yêu anh, cho nên em dám đính hôn với anh.”
Cung Âu tựa lên cửa, mắt đen sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Lặp lại lần nữa!”
“Em yêu anh, cho nên em dám đính hôn với anh.”
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
“Lặp lại lần nữa!” Cung Âu nói.
“Em đã nói hai lần rồi.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
“Anh thích nghe, nói lại đi!”
Cung Âu nói không ai bì nổi được, hai tay ôm lấy cánh tay, lười biếng dựa vào chỗ ấy.
Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng: “Vâng, em yêu anh, cho nên em dám đính hôn với anh. Em yêu anh, cho nên em dám đính hôn với anh... A.”
Cô bị anh kéo vào trong ngực, bàn tay Cung Âu để trên lưng cô, cúi đầu hôn lên môi cô, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức ngọt ngào môi cô, giống rượu vang đỏ làm cho người ta mê muội.
Thời Tiểu Niệm ngước mặt, bàn tay từ từ bám lên vai anh, có chút không thuần thục đáp lại nụ hôn của anh, môi mềm dán lên môi mỏng của anh, nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại, còn có nghi ngờ đối với tình yêu của em hay không?”
Tay của Cung Âu quấn chặt lưng cô, khiến cho thân thể của cô gần sát chính mình, anh rũ mắt nhìn cô, tiếng nói gợi cảm: “Anh nói rồi, anh tin em.”
Tin.
Cho tới bây giờ anh đều chỉ tin chính mình, nay lại dễ dàng tin cô như vậy.
“Thật sao?” Hai người dán lại rất gần, hương vị mập mờ quấn lấy hai người, Thời Tiểu Niệm cũng không rời đi, cứ dán lên môi mỏng của anh nói: “Vậy trong lòng anh cũng không có nghi ngờ, em và Thiên Sơ có lên giường qua hay không sao?”
Dứt lời, thân thể Cung Âu cứng như khối đá.