Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 830: Chương 830: Chương 434: Nói một cách thẳng thừng, em yêu anh ấy 2




“...” Thời Tiểu Niệm dừng bước, ngước mắt nhìn vết thương chồng chất trên mặt Mộ Thiên Sơ hỏi: “ Thiên Sơ, anh hận em sao?”

Vậy mà nói ra hai chữ khắc tinh.

Mộ Thiên Sơ cũng dừng bước, đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt hẹp dài sâu hút nhìn cô chằm chằm, âm trầm nói: “Nói không hận là dối trá, lúc trước mất trí nhớ không phải là anh mong muốn, nhưng khi anh tỉnh thì tất cả cũng thay đổi, cho tới bây giờ, anh luôn nỗ lực vì em, coi chừng em, nhưng kết quả, em vẫn kiên quyết ở bên cạnh hắn ta. Có khi nghĩ lại, anh giống như sống vô ích, thật sự hy vọng anh là Mộ Thiên Sơ còn mù khi đó.”

Anh đã bỏ ra quá nhiêu thời gian và tinh lực ở trên người cô, nhưng không có đổi lại được gì.

Lần này, thua càng triệt để.

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng đó.

Trong thành bảo, Tịch Kế Thao ngồi ở trên ghế sofa thưởng thức trà hoa, Cung Âu thì đứng một bên, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Quỳ trong xe của trẻ sơ sinh, tiểu Quỳ cũng luôn nhìn anh chằm chằm, giống như trên mặt anh có gì đó.

Trừng thật lâu, Cung Âu giơ tay lên nhìn thời gian một lúc.

Tại sao đi lâu như vậy.

Không phải tạm biệt thôi sao, hai mẹ con còn có lời gì mà trò chuyện lâu như vậy.

Bỗng dưng, ánh mắt Cung Âu rét lạnh, nhấc chân lên chạy ra ngoài, xông ra ngoài cửa, chỉ thấy mình Từ Băng Tâm đứng ở trước đài phun nước, lại không thấy bóng Tiểu Niệm.

“Đáng chết!”

Lúc này sắc mặt Cung Âu trầm xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng, chạy như điên ra bên ngoài, Từ Băng Tâm vốn định gọi anh một cái những đã không nhìn thấy anh đâu nữa.

Người một nhà thế mà còn để cho Thời Tiểu Niệm nói chuyện với Mộ Thiên Sơ, có lầm hay không!

Thời Tiểu Niệm!

Em thật không làm cho anh thất vọng!

Cung Âu một đường xông ra bên ngoài, từ xa, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ đứng đối mặt trên con đường quanh co, ánh nắng xuyên qua rừng cây rơi vào trên người bọn họ, không hiểu tăng thêm cảm giác xứng đôi.

“...”

Cung Âu lập tức nắm chặt nắm đấm, đang muốn đi về phía trước, thì nghe thấy giọng của Mộ Thiên Sơ truyền đến: “Anh không tin em và Cung Âu đã thương lượng xong, lấy tính cách của em, nếu như em sớm cùng Cung Âu hợp lại, thì sẽ không ngầm thừa nhận việc chúng ta cùng một chỗ.”

Ánh mắt Cung Âu âm trầm nhìn họ.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, tay nắm chặt lấy cánh tay, không có lên tiếng.

“Thành thật trả lời anh một vấn đề cuối cùng, vì sao lựa chọn đính hôn cùng với hắn ta?” Mộ Thiên Sơ nhìn cô chằm chằm nói: “Là bởi vì hắn ta sử dụng thủ đoạn bức ép sao? Hay là em cảm thấy Cung Âu có thể bảo vệ mạng em? Ở trong lòng em, năng lực của anh vẫn không kịp nổi hắn ta, đúng không?”

Sắc mặt Cung Âu tái xanh, bên trong mắt đen hiện lên sát khí, nắm chặt đấm đi qua chỗ họ.

“Bởi vì em yêu anh ấy.”

Thời Tiểu Niệm nói ra miệng, giọng lại cực kỳ kiên định, không có một chút do dự.

Bước chân Cung Âu nhất thời dừng lại, hai con ngươi kinh ngạc nhìn cô.

Gió giống như chợt dừng lại.

Thời gian như bịngưng đọng.

Ánh nắng chiếu xuống, trên con đường dài, Thời Tiểu Niệm chậm rãi nâng mắt lên nhìn vào Mộ Thiên Sơ, từ từ nói ra: “Người có đôi khi rất kỳ lạ, nói ra nhiều lý do đều là giả, đều là dối trá, nói trắng ra, em yêu anh ấy, em mới dám đính hôn với anh ấy.”

Điên cuồng như vậy.

Biết rất rõ ràng một chân đạp xuống chính là vực sâu, nhưng khi thấy anh nhảy xuống, cô cũng không do dự mà nhảy xuống theo.

“...”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, dịu dàng trên mặt mất đi, cứ nhìn cô chằm chằm như vậy nói: “Nói cũng đúng.”

Bời vì không yêu anh, cho nên dù đã tìm đủ lý do cũng không ở cùng một chỗ với anh.

Chỉ có đơn giản như vậy.

Nhưng anh lại bị vờn quanh, tất cả nỗ lực, mất đi tất cả.

“Cha rất coi trọng anh, cái này không liên quan gì đến em.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh nói: “Anh muốn ở lại Tịch gia cũng tốt, muốn đi ra ngoài cũng tốt, tùy tâm mà đi.”

“Tùy tâm mà đi?”

Mộ Thiên Sơ nói lại lời cô.

“Ừm.” Thời Tiểu Niệm nói: “Em hi vọng về sau anh có thể sống tốt, đặc biệt tốt, tốt hơn so với em.”

Đây là hi vọng chân thành nhất của cô.

“Vậy đời này cậu ta không làm được.” Một giọng nói lạnh lùng, cuồng vọng chen vào.

Thời Tiểu Niệm giật mình, quay đầu nhìn thấy sắc mặt Cung Âu lạnh lùng.

Anh đứng ở đó bao lâu rồi?

Cung Âu đi qua chô cô, một tay kéo Thời Tiểu Niệm vào trong ngực, cố chấp ôm sát, mắt đen lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Sơ: “Nên nói cũng đã nói, cậu có thể đi.”

“...”

Mộ Thiên Sơ nhìn sang Cung Âu, ánh mắt lạnh lùng.

Nửa ngày, Mộ Thiên Sơ xoay người, đi về phía xe.

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng nhìn bóng lưng Mộ Thiên Sơ: “Mộ Thiên Sơ, cậu nhớ kỹ cho tôi, hôm nay cậu nhặt được cái mạng này. Nhặt về nhưng vẫn phải sống như lúc nhặt về!”

Bóng lưng Mộ Thiên Sơ cứng đờ, sau đó không nói một lời tiếp tục đi về phía trước.

“Đừng như vậy.”

Thời Tiểu Niệm lôi kéo áo của Cung Âu, cau mày nói.

Mọi người muốn đi, cũng đừng bỏ đá xuống giếng.

Cung Âu lạnh hừ một tiếng, không nói tiếp.

Đám người Tịch Kế Thao lần lượt lên xe, nhìn thấy bọn họ lên xe, đột nhiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn bã không thôi, Từ Băng Tâm lại càng lôi kéo tay cô không có nỡ thả: “Tiểu Niệm, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.