Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Tịch Kế Thao ngồi nghiêm, Cung Âu đứng đó, rũ mắt nhìn con gái trong xe nôi.
Thời Tiểu Niệm bị Từ Băng Tâm kéo ra bên ngoài, hai mẹ con người đứng ở trước đài phun nước.
Từ Băng Tâm nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, thở dài: “Kỳ thật lúc đầu mẹ không nghĩ đi nhanh như thế, coi như muốn đi, cũng phải mang con đi cùng, khi chưa kết hôn không có cho con và Cung Âu ở chung... Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới xảy ra chuyện của Thiên Sơ.”
“...”
Nói tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch.
“Thiên Sơ bị đánh đến rơi mất một chiếc răng, chúng ta cũng rõ, Cung Âu sẽ không bỏ qua cậu ta, dù là nhìn sắc mặt của chúng ta. Đã như vậy, nếu như chúng ta lại cưỡng ép mang con đi, ngược lại ồn ào không vui.” Từ Băng Tâm nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, tấm lòng cha mẹ vốn rất tinh tường, rất nhiều chuyện cần giải thích ở trước mặt họ cũng không cần giải thích nữa.
Từ Băng Tâm kéo tay của cô, cẩn thận đánh giá cô: “Còn nữa, các con đã chĩa vào hai đại gia tộc, con ở bên cạnh Cung Âu cũng tốt, cha con cũng chỉ xem một chút là Cung Âu có bao năng lực.”
“Dạ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, không có giữ Từ Băng Tâm.
Cha mẹ trở lại Italy là tốt nhất, còn mưa gió để cô và Cung Âu gánh hết.
“Con rất tín nhiệm cậu ấy.” Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
Đài phun nước bị ánh mặt trời chiếu sáng, phản ánh khuôn mặt của cô, Thời Tiểu Niệm nhìn mẹ của mình, sau đó kiên quyết gật đầu: “Con tin tưởng nhất định anh ấy có thể chăm sóc con, con chỉ sợ anh ấy vì bảo vệ con, mà làm cho mình thương tích.”
“Nghe quá đúng là một con rể tốt.” Từ Băng Tâm vừa cười vừa nói, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, lưu luyến không rời: “Tiểu Quỳ gửi cho các con, nhớ để Cung Âu nhận cả con trai của hai đứa nữa, song bào thai nếu ở một chỗ thì sẽ tốt hơn.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Từ Băng Tâm giao phó tất cả xong, lại vẫn không muốn buông tay cô ra: “Về sau phải chăm sóc mình thật tốt, không thể bị bệnh, càng không thể để cho người ta khi dễ, nếu không, chúng ta sẽ đau lòng.”
“Mẹ, mẹ và cha cũng phải chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình, con và Cung Âu sẽ tìm thời gian qua thăm mọi người.”
Thời Tiểu Niệm nói, chìa tay ôm Từ Băng Tâm, tựa lên vai bà, trong lòng có nỗi buồn lớn, những cô biết, chia ra mới là tốt nhất.
“Đúng rồi.” Từ Băng Tâm buông cô ra, có chút chần chờ nhìn cô: “Thiên Sơ tới, nó muốn gặp con, mẹ nói là sẽ chuyển lời giúp cậu ấy, còn con có quyết định gặp hay không.”
Đối với hành động tối quá của Mộ Thiên Sơ, Từ Băng Tâm nói không tức giận là giả, nhưng biết biết tính anh vốn dịu dàng, tăng thêm việc Mộ Thiên Sơ bị thương không nhẹ, bây giờ có trách cũng chỉ có thể trách rượu.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, trong mắt có sự phức tạp.
Nửa ngày, cô gật đầu: “Được, con đi gặp anh ấy một chút.”
Thời Tiểu Niệm quay người đi tới chỗ dừng xe, có mấy chiếc xe màu đen đậu ở chỗ đó, thân xe màu đen tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cô đi qua, cửa xe mở ra, một bóng dáng thon dài bước xuống.
Mộ Thiên Sơ đứng ở trước xe, ngón tay thon dài nắm lên cửa xe, một đầu tóc ngắn, so với dịu dàng trên mặt thì có mấy chỗ bị thương, khóe môi dán một miếng băng màu trắng, nhìn qua chật vật không thể chịu nổi.
Nhìn thấy Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm nghĩ tới một màn hôm qua, trong lòng có chút rụt rè.
“Tiểu Niệm.”
Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, ánh mắt buồn bã không có ánh sáng, giọng nói mang theo vô cùng áy náy.
Bước chân Thời Tiểu Niệm dừng một chút, mới tiếp tục đi về phía trước, Mộ Thiên Sơ xoay người cùng cô đi về phía trước, hai người sóng vai trên con đường dài, môi cô khẽ động, giọng nói như gió thoảng qua: “Thân thể anh có khỏe không?”
Hay tay của Mộ Thiên Sơ đút trong túi quần, nghe vậy khẽ cười chua xót một tiếng: “Không nghĩ tới em còn quan tâm thân thể của anh, anh không sao, bị đánh rơi một chiếc răng cũng là đáng đời.”
“Em biết tối hôm qua là anh uống say, không phải là anh cố ý.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, cúi đầu nhìn đường dưới chân.
“Anh không có tổn thương đến em chứ?” Mộ Thiên Sơ nhìn về phía cô, giọng nói dịu dàng.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu.
Cung Âu kịp thời đuổi tới, nếu không, cô sẽ ngạt thở mà chết.
“Anh không muốn lấy rượu ra để giải thích tất cả, Tiểu Niệm, anh yêu em, em cũng biết.” Mộ Thiên Sơ đi bên cạnh cô: “Tuy anh đã uống rượu, nhưng anh làm chuyện như vậy không có kỳ lạ chút nào. Có thể anh cũng biết rõ, anh làm ra chuyện như vậy, thì hoàn toàn mất đi em, sự áy náy và cảm kích cũng sẽ không còn tồn tại.”
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc đi lên phía trước, không biết còn có thể nói cái gì.
“Anh lại lần nữa không có gì cả rồi.”
Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng.
“Không đâu, Thiên Sơ, anh còn trẻ như vậy, lúc nào cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, anh tin em đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh nói ra.
Cô vẫn luôn tin tưởng, Mộ Thiên Sơ chỉ cần chịu bắt đầu lại từ đầu, tương lai của anh sẽ càng sáng hơn rất nhiều.
“Lại bắt đầu lại từ đầu sao? Anh cũng không biết bắt đầu lại từ đầu làm sao.”Tiếng Mộ Thiên Sơ vô cùng đắng chát: “ Em nói xem, rốt cuộc em và Cung Âu ai là khắc tinh của anh, vì sao anh thất bại đến thảm hại như thế.”
Giống như cho tới bây giờ anh đều chưa từng thắng nổi một lần.
Cung Âu mưu kế, Thời Tiểu Niệm vững tâm, anh không hiểu bị ép về sau, một lần lại một lần.
Phí hết tâm tư lại vẫn như công dã tràng.