“Còn không phải là em muốn nuôi?”
Cung Âu ngồi xổm đó hừ lạnh một tiếng, ném bình sữa và đồ ăn cho mèo ra xa, bộ dạng không có quan hệ gì tới anh.
“Em muốn nuôi?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới hai con mèo lanh thang, có chút giật mình: “Đây là hai con mèo hoang đó sao? Hai con mèo này tắm rửa sạch sẽ thì đẹp mắt như vậy sao?”
Ngày mưa cho nó ăn, hai con mèo con lang thang bẩn thỉu, bây giờ chúng nó cực kỳ sạch sẽ, rửa đi lớp đất, một lớn mọt nhỏ, nhìn qua vô cùng xinh xắn, hoàn toàn không có tình trạng thảm như hôm đó.
“Ừm.”
Cung Âu nặng nề đáp một tiếng, hai con ngươi vô tình hay cố ý đảo qua mặt cô, quan sát sắc mặt của cô, thấy trên mặt cô tràn đầy mừng rỡ, bên trong mắt anh léo lên một tia đắc ý rồi biến mất.
“Thật đáng yêu thật xinh đẹp.”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên khen mèo con đáng yêu, đưa tay vuốt ve, sờ tới bộ lông cực kỳ mềm mại thoải mái, nói tiếp: “Tại sao mèo trắng nhỏ vậy, đã lâu rồi, không phải nó bằng mèo xám kia sao?”
“Nó là giống nhỏ.”
Cung Âu nói.
“Thật sao?” Thời Tiểu Niệm hiểu được: “Nếu là mèo hoang lưu lạc gần cảng, chắc là mèo của những người phú quý, nhìn qua cũng không giống mèo bình thường.”
Hai con mèo đều quá đáng yêu.
Thời Tiểu Niệm vừa thấy thì liền yêu thích không có buông tay.
“Ừm.”
Cung Âu lên tiếng, không có khẩu khí gì tốt.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào cặp mắt thâm thúy của Cung Âu: “Anh thật sự mang bọn chúng về, em cho là anh sẽ không muốn chúng, nhưng mà lại chăm sóc chúng tốt như vậy.”
“Tùy tiện nuôi thôi, cho dù nuôi cả cái vườn bách thú với anh cũng không có khó khăn gì.” Cung Âu nói.
“Vâng vâng vâng.” Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói: “Vì cám ơn anh đã chăm sóc chúng nó tốt vậy, em cũng chăm sóc anh một chút, cũng cho anh ăn.”
“...”
Cung Âu đen mặt.
Anh là mèo sao, còn cho ăn.
“Em nói bữa sáng, bữa sáng em đã làm xong.” Thời Tiểu Niệm nói.
Nghe vậy, đôi mắt Cung Âu sáng lên mấy độ, ý thức được sự thất thố của mình, anh ho nhẹ một tiếng, lạnh mặt đứng lên đi về, dáng vẻ ưu nhã, bước chân lại vô cùng nhanh.
Dụ dỗ đồ ăn thật tốt.
Một bữa ăn đã có thể giải quyết.
Thời Tiểu Niệm cười thầm, bước nhanh đuổi kịp anh: “Cung Âu, hai con mèo nhỏ tên là gì vậy?”
“Không có tên.”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Anh không có đặt tên sao?” Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn.
“Hai con vật nhỏ mà thôi, anh còn phải đặt tên cho chúng sao?”
Cung Âu khinh thường nói, bước chân càng tăng tốc.
“Vậy thì gọi Tiểu Bạch Tiểu Hồi có được hay không?”
Thời Tiểu Niệm đuổi theo bước chân của anh.
“Em có phải người vẽ truyện không, đặt tên sao tục như vậy.” Cung Âu ghét bỏ địa liếc cô một chút: “Đổi tên đi!”
“Anh không để ý hai con mèo nhỏ cơ mà?”
“...” Cung Âu nhếch môi mỏng lên, không nói.
Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói: “Cung Âu, kỳ thật anh rất thích động vật nhỏ đúng không?”
“Không thích.”
“Đàn ông thích động vật nhỏ là có mị lực nhất rồi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu quay sang liếc cô một chút, sao hôm nay cô lại vui vẻ như vậy, bởi vì anh buông tha cho Mộ Thiên Sơ sao?
Trong nhà ăn, trên bàn bày đầy món ngon nóng hổi.
Cung Âu ngồi vào bàn ăn, ưu nhã cầm lấy đôi đũa, sau đó liền liền như là gió cuốn mây trôi.
“Về sau ba bữa của anh em sẽ làm đúng giờ.” Thời Tiểu Niệm ngồi ở một bên nói, cầm lấy đũa ăn bữa sáng với anh: “Nếu như anh tới công ty, em sẽ đưa đến công ty, cho nên, anh không thể rượu chè ăn uống quá độ, ăn no tám chín phần là được rồi.”
“...”
Cung Âu dừng động tác nuốt một chút.
Sau này ba bữa cơm, anh đều có thể ăn đồ ăn mà cô nấu mỗi ngày.
“Anh không vui sao?”
Thời Tiểu Niệm thăm dò hỏi, mong đợi phản ứng của anh.
“Có gì mà vui, cũng không phải việc ghê gớm gì, chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.”
Cung Âu bình tĩnh tiếp tục ăn, Thời Tiểu Niệm cầm lấy đũa muốn gắp một miếng trứng, Cung Âu nhanh tay nhanh mắt kéo địa tới trước mặt của mình, mắt đen liếc cô một chút: “Em làm quá ít, chỉ đủ cho mình anh ăn.”
“...”
Đây là cô làm.
Cô còn không thể ăn.
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao nhìn anh, cầm đũa muốn gắp, thấy thế, Cung Âu lập tức cầm đũa đánh lên đũa cô, Thời Tiểu Niệm lại tranh, hai người dùng đũa chiến đấu ở trên bàn ăn.
Đánh lấy đánh lấy, Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói: “Anh để cho em ăn một cái.”
“Để nhà bếp làm đi!”
Cung Âu kiên quyết không cho.
“Anh mới vừa rồi còn nói không có gì lớn.”
“Đúng là không có gì lớn, nhưng nó là của anh, toàn bộ đều là của anh!” Cung Âu liền đáng rơi đũa của cô, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ăn hết trứng, không biết làm sao chống cằm.
Cô thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
“Thiếu gia, Tịch tiểu thư.”
Phong Đức từ bên ngoài tới, cúi đầu với họ: “Tịch tiên sinh, Tịch phu nhân tới, nói đến tạm biệt.”
Tạm biệt?
Nụ cười trên mặt của Thời Tiểu Niệm hạ xuống, nhìn sang Cung Âu, vẻ mặt Cung Âu chỉ có một giây biến hóa, sau đó tiếp tục ăn sáng, ăn no bữa sáng đến bảy tám phần mới đứng lên rời đi.
Cô đi theo bên cạnh của Cung Âu ra ngoài.
Tịch Kế Thao và Từ Băng Tâm đã được mời vào phòng khách, hai người ngồi ở trên ghế sofa, nhóm người làm lang hoa quả, bánh ngọt, nước trà lên, đứng ở một bên phục vụ.
Bên cạnh Từ Băng Tâm có một xe đẩy trẻ con, Tiểu Quỳ ngồi ở trong đó y y a a.
Tiểu Quỳ năm tháng trở nên hoạt bát, tay nhỏ lắc tới lắc lui, đôi mắt màu đen to tròn tò mò nhìn xung quanh.
“Cha, mẹ.”
Thời Tiểu Niệm đi tới, ngồi xuống bên cạnh Từ Băng Tâm, lo lắng nhìn bà: “Mẹ, thân thể mẹ khá hơn chút nào không? Hôm nay đi sao? Vì sao gấp gáp như vậy?”
“Yên tâm đi, bác sĩ nói mẹ không sao.” Từ Băng Tâm không ngừng nhìn Thời Tiểu Niệm, lôi kéo tay cô đi ra bên ngoài: “Đến đây, con trò chuyện với mẹ nào.”
Nói xong, Từ Băng Tâm kéo Thời Tiểu Niệm ra ngoài.