Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu từ tối hôm qua chưa có về ngủ.
Anh tự giam mình trong phòng làm việc làm việc, cũng không có đi ra.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm chán nản nhìn, sau đó hít sâu một hơi.
Đi tới một bước này, không thể tiếp tục làm hỏng tình cảm giữa cô và Cung Âu.
Coi như ngày mai tận thế của cô, hôm nay, cô cũng phải vui vẻ với Cung Âu.
Có nhiều thứ nhất định phải dựa vào cô đền bù.
“Cố lên nha, Tịch Tiểu Niệm!”
Thời Tiểu Niệm nói với mình, vén chăn xuống giường, kéo màn cửa dày nặng ra,đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Lại là một ngày mới.
Tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Nghĩ như vậy, trên mặt Thời Tiểu Niệm nặn ra một nụ cười, đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Sau khi rửa mặt Thời Tiểu Niệm liền xuống nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Thời Tiểu Niệm vừa vào nhà bếp làm đồ ăn sáng, thì có không ít người làm nữ từ ngoài tiến vào, chúc mừng cô đã kết hôn.
“Tịch tiểu thư, Phong quản gia nói sau này phải gọi cô là Tịch tiểu thư, cô trở về thật tốt, cô không ở đây, tòa lâu đài này trống rỗng giống như không có chủ nhân vậy.”
“Chúng tôi giúp cho cô đi.”
“Tịch tiểu thư trở về, tính khí thiếu gia cũng sẽ tốt lên một chút, bộ dáng như vậy thật tốt.”
“Nghe Phong quản gia nói, hôm nay còn muốn đón tiểu chủ nhân trở về thì phải? Nhất định là bộ dạng tiểu chủ nhân rất xinh xắn? Tôi rất muốn gặp một lần.”
“Tịch tiểu thư, tôi rất biết bế Bảo Bảo, về sau mang tiểu chủ nhân cho tôi bế có được không?”
Nhóm người làm nữ vây quanh cô nói rất nhiều, Thời Tiểu Niệm một bên vừa làm bữa sáng một bên cùng nói chuyện với mọi người.
Mọi người đều nói mồm năm miệng mười, Thời Tiểu Niệm nghe mà nhức đầu: “Cung Âu đâu, anh ấy còn đang làm việc sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia sau khi vào phòng làm việc thì không có đi ra.”
Nhóm người làm nữ nói.
Còn tức giận sao?
Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên bàn ăn, sau đó chạy lên lầu, đi tới trước cửa phòng làm việc đang đóng chặt, đưa tay gõ cửa một cái: “Cung Âu, ăn sáng thôi.”
Đáp lại cô chỉ có sự lặng im.
Tiếng gì cũng không có.
“Đi ra ăn sáng đi, làm việc cũng phải có cường độ. Em mở cửa nhé.”
Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa vặn chốt cửa, mở cửa ra, đi vào nhìn lại, chỉ thấy bên trong trống rỗng, trên màn ảnh máy tính đều là chương trình cô xem không hiểu.
Không có ai.
Đi đâu rồi?
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, rời khỏi phòng làm việc, đụng phải Phong Đức, sau khi hết bận buổi lễ đính hôn, hiển nhiên khí sắc Phong Đức không tệ.
“Phong quản gia, ông nhìn thấy Cung Âu không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không phải Thiếu gia làm việc ở trong phòng sao?” Phong Đức hỏi lại, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, cầm lấy đồng hồ bỏ túi nhìn thoáng qua thời gian nói: “Suýt nữa quên mất, chỉ cần thiếu gia ở nhà, vào thời gian này sẽ tới chỗ đó.”
Thời gian này?
Thời Tiểu Niệm mờ mịt, sao cô không biết thời gian này có gì đặc biệt.
Được Phong Đức dẫn đường, Thời Tiểu Niệm đi ra tòa thành, đi sang con đường bên phải lên trên.
Xa xa, Thời Tiểu Niệm thấy được bóng dáng Cung Âu.
Nơi đó có một lâu đài phiên bản thu nhỏ, thấp bé, mặt tường sơn trắng, nhưng đường cong phía trên đều cũng được làm vô cùng tinh sảo, mặc dù phòng nhỏ nhưng được thiết kế chu đáo, rất là rực rỡ xa hoa.
Cung Âu ngồi xổm ở trước tòa thành, trong tay cầm một bình sữa, đổ vào cái bát bên trong.
Hai con mèo nhỏ màu trắng và xám từ lâu đài nhỏ chui ra, cúi đầu uống sữa, mở to cặp mắt xinh đẹp, bộ dạng đặc biệt dễ thương.
Ánh nắng lướt qua người Cung Âu, chiếu lên khuôn mặt đặc biệt anh tuấn xuất sắc của anh, tóc ngắn có chút lộn xộn, đường nét sâu sắc, ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sâu, mũi cực thẳng, môi mỏng chứa đựng độ còng cười như không cười.
Một con mèo con uống xong còn lượn lờ quanh chân anh, giống như là đang cảm ơn.
Hình ảnh nhìn qua đặc biệt ấm áp xinh đẹp.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhằn ngắm từ xa.
Cung Âu ngồi xổm ở đó, lại bắt đầu đổ đồ ăn cho mèo vào cái bát khác, hai con mèo nhỏ lập tức đi ăn, ngón tay thon dài của anh lướt qua đầu của mèo nhỏ, mèo nhỉ dịu dàng kêu meo một tiếng.
Trên mặt của Thời Tiểu Niệm tươi cười, đột nhiên cảm giác một giây này thật tốt đẹp.
Thật đơn giản.
Thật tốt.
Cô đi về phía anh, Cung Âu nghe được tiếng bước chân, quay đầu, vừa thấy là cô, thu hồi ý cười khóe môi, bộ dạng kiêu ngạo.
“Em mới nhìn thấy đại lục mới sao, Cung đại tổng giám đốc lại đi nuôi mèo.” Thời Tiểu Niệm đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh anh, khẽ cười nói, ngón tay sờ lên mèo con.
Mèo thật đáng yêu.