“Có phải anh cứ muốn Thiên Sơ chết thì mới thôi không?” Thời Tiểu Niệm đi đến trước mặt Cung Âu hỏi.
“Là anh ta chọc tới anh!” Cung Âu gầm lên: “Đêm nay anh ta làm gì, đừng chỉ một câu say rượu là có thể tiêu tan tất cả!”
“...”
Thời Tiểu Niệm không biết nên nói cái gì, tóc còn ướt nhẹp xõa lên trên vai, người ngã ngồi lên trên giường, cúi đầu nhìn áo choàng tắm trên người, lông mi run rẩy: “Kỳ thật em rất muốn có thể thoải mái như anh, nói không để ý tới thì sẽ nỗ lực không để ý tới.”
“Em đang châm chọc anh sao?”
Cung Âu tức giận càng sâu.
“Em thật sự hâm mộ.” Thời Tiểu Niệm chớp mắt, cúi đầu nói: “Kỳ thật rất nhiều lần em đều cự tuyệt Thiên Sơ, muốn anh ấy tìm người tốt hơn, nhưng anh ấy không muốn, nổ lực vì em một cách toàn tâm toàn ý. Anh ấy nỗ lực càng nhiều, em càng nợ anh ấy nhiều, em cũng càng ngày càng không có cách nào thoải mái dứt bỏ.”
“Thời Tiểu Niệm!”
Cô còn muốn nói chuyện cho người đàn ông khác, cô xém chút nữa là bị hủy có biết không!
Vẫn là cô ở cùng Mộ Thiên Sơ quá nhiều, cho nên cô càng quan tâm hay sao? Nghĩ đến đây, Cung Âu càng thêm điên cuồng, hận không thể đem ném đồ ở trong phòng này.
Không thể nghĩ tiếp.
Anh không thể nghĩ tiếp.
Anh sợ anh sẽ động tay đến cô.
“Xin lỗi, Cung Âu. Em biết em nói như vậy là không công bằng với anh.”
Tình cảm hai người là vừa, ba người quá chật.
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói ra, khó khăn nhếch khóe môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Được rồi, chỉ cần anh vui, anh muốn làm gì thì làm cái đó đi.”
“Vậy anh có thể giết anh ta không?” Ánh mắt Cung Âu rét lạnh, có chút bất ngờ nhìn cô.
“Tùy đi.”
Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, vành mắt hơi hơi phiếm hồng, cô đã không biết giải quyết như thế nào rồi.
Cô khuyên Cung Âu, ngăn cách giữa họ sẽ càng ngày càng sâu, sẽ không trở về được như lúc đầu.
“Em nói dễ như vậy được sao?” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, không chút tin tưởng cô: “Có phải nếu anh giết anh ta, em sẽ lập tức chôn cùng? Thời Tiểu Niệm, em nghĩ cùng đừng nghĩ!”
“...”
Thời Tiểu Niệm cắn môi, trầm mặc.
“Cốc cốc.”
Cửa gõ mấy lần.
Tiếng của Phong Đức từ ngoài truyền đến: “Thiếu gia, tôi đến báo cáo tình hình của Mộ tiên sinh.”
“Đi vào đây!”
Cung Âu tức giận quát.
Phong Đức đi tới, cúi thấp đầu với họ, sau đó báo cáo: “Thiếu gia, sau khi tôi đưa Mộ tiên sinh đến bệnh viện, vừa lúc đụng phải Tịch tiên sinh, tôi đã nói hết ngọn nguồn, Tịch tiên sinh nói xin thiếu gia một chút nhân tình, muốn đưa Mộ tiên sinh cho ông ấy mang về Italy xử trí.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngơ ngẩn, ngước mắt nhìn về phía Phong Đức.
Giao cho cha cô xử trí, trở về Italy, ngược lại là một biện pháp tốt nhất.
Hay cho Phong quản gia đã nghĩ ra, cái gọi vừa lúc, khẳng định là Phong quản gia sắp xếp, ông đúng là một ông già cơ trí.
Thời Tiểu Niệm có thể nghĩ tới Cung Âu cũng sẽ nghĩ được.
Vừa nghe thấy lời ấy, Cung Âu đi mấy bước tới gần Phong Đức, đôi mắt đen nhìn ông chằm chằm: “Tôi thấy ông thật sự không muốn làm quản gia rồi! Chạy đi tìm cha Thời Tiểu Niệm, bây giờ còn biết rõ chủ của mình là ai hay không?”
Cung Âu bị tức không nhẹ, hận không thể lập tức đánh Phong Đức.
“Thiếu gia đơn giản là muốn để Mộ tiên sinh biến mất trong cuộc sống của cậu và Tịch tiểu thư, bọn họ về Italy, đương nhiên sẽ biến mất.” Phong Đức cúi đầu nói.
Trong mắt Cung Âu xẹt qua tức giận, nắm lấy cổ áo của ông, kéo tới trước mặt mình: “Ông muốn Cung Âu tôi nhịn cục tức này như thế nào?”
Mộ Thiên Sơ đã ép Thời Tiểu Niệm rồi, còn muốn anh nhịn sao?
Nói đùa gì vậy!
“Thiếu gia, tôi ở bệnh viện nói chuyện với Tịch tiên sinh một chút, nghe Mộ tiên sinh vì Tịch gia, vì Tịch tiểu thư mà làm ra rất nhiều chuyện. Tôi chỉ nghĩ, nếu như Mộ tiên sinh có việc gì, vậy Tịch tiểu thư sẽ như thế nào?” Phong Đức ôn hòa nói, ông biết rõ xương sườn mềm của Cung Âu.
“...”
Mắt đen Cung Âu lạnh đến vô cùng.
Nếu Mộ Thiên Sơ chết trong tay anh, Thời Tiểu Niệm có thể chôn cùng, hoặc là nửa chết nửa sống với anh hết nửa đời về sau, không có khả năng thứ ba.
Đều không được.
Hai thứ này đều không được!
Anh tuyệt đối sẽ không để bóng hình Mộ Thiên Sơ bao phủ một đời một kiếp giữa họ, không xứng!
Thời Tiểu Niệm ngồi ở cạnh giường, không nói lời nào, đầu thấy vô cùng đau đớn.
“Cút!”
Cung Âu đẩy Phong Đức ra, Phong Đức im lặng lui xuống.
Phong Đức vừa lui, ý của Cung Âu cũng rất rõ ràng, anh bị thuyết phục.
Cung Âu xoay người nhìn Thời Tiểu Niệm còn đang cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Hiện tại em hài lòng chưa?”
Không giết!
Cứ buông tha như vậy!
Để Mộ Thiên Sơ theo vợ chồng Tịch gia về Italy! Tiếp tục để người đàn ông này còn sống tốt!
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn anh, bờ môi khẽ động: “Cung Âu, sau này chúng ta sẽ sống cuộc sống của chúng ta đi, có được hay không? Sẽ không còn có những chuyện này nữa.”
Cô thừa nhận, cô hài lòng kết quả như vậy.
“Sẽ không còn sao? Em còn muốn có mấy lần!”
Cung Âu cười lạnh một tiếng, lui về phái sau hai bước, trừng mắt nhìn cô mà nói từng chữ: “Cung Âu anh từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa nhận qua cơn uất ức này! Thời Tiểu Niệm, có đôi khi anh thật không biết có phải đời trước mình nợ gì em hay không!”
Nói xong, Cung Âu xoay người rời đi, dùng sức đóng cửa lại.
“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm đứng lên, nhìn cửa đóng lại, đưa tay che trán, nhắm mắt lại, tim thấy siết chặt.
Anh ngồi trên cao đã quen, tính cách luôn luôn tiêu cực, trơ mắt nhìn Mộ Thiên Sơ khi dễ cô, anh chỉ có thể buông tha, đối với Cung Âu mà nói, cũng coi như chuyện uất ức.
Xin lỗi, Cung Âu.
Nhưng cứ tin cô, Mộ Thiên Sơ không còn giữa họ, nhất định bọn họ sẽ khá hơn thôi.
Nhất định sẽ tốt.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, cố gắng chịu đựng, lông mi vẫn là bị thấm ướt.
...
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng mỗi một góc.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường tỉnh lại, ngủ cũng không ngon, cô ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, chăn gối bên cạnh không có dấu vết động tới .