Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Có phải em không nỡ với anh ta không...”
Cung Âu nhìn cô muốn trách cứ, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm không ngừng xối nước lên trên mặt mình, đôi môi khẽ mở, nóng nước bốc hơi lướt qua mặt cô, chảy qua đôi môi, từ độ cong của cằm đi xuống, chảy dọc cái cổ trắng nõn, phác hoạ ra sự gợi cảm.
Cổ họng của anh nhất thời di chuyển, giơ tay lên lại buông xuống, đi qua đi lại vài bước, sau đó xoay người rời khỏi phòng tắm, đóng mạnh cửa lại.
“Cạch!”
Thời Tiểu Niệm nghe tiếng đóng cửa, cả người lập tức suy yếu ngã xuống, dựa vào bồn tắm, sắc mặt tái nhợt, răng cắn vào môi.
Cô không có nói cho Cung Âu, Mộ Thiên Sơ không chỉ cường bạo cô, xém chút nữa, cô đã không còn hô hấp. Thốt ra lời này, khẳng định Cung Âu sẽ muốn mạng của Mộ Thiên Sơ.
Nghĩ tới chuyện xảy ra hai ngày này, Thời Tiểu Niệm cảm giác mình giống như mơ một giấc mơ lớn, cô ở trong bồn tắm, mặc cho vòi hoa sen cọ rửa, quần áo ẩm ướt dán chặt lấy thân thể cô, cô ngửa đầu nhìn qua phòng tắm xa lạ này.
Lại trở về rồi.
Trở lại lâu đài đế quốc lần nữa.
Kết hôn với Cung Âu, không giống như là cái kết hạnh phúc, mà là một bắt đầu khác.
Thiên Sơ, cô quá rõ, Cung Âu sẽ không bỏ qua như vậy.
Anh là một người dễ dàng ghen tỵ nổi giận như vậy, muốn anh buông tha Thiên Sơ là chuyện mơ giữa ban ngày, cô không dám nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện gì.
Cô sợ hãi.
Thời Tiểu Niệm tắm trong phòng tắm rất lâu, lau mặt cho đến khi hồng, sau đó mặc áo choàng trong phòng tắm, buộc đai lưng lại, chân trần ra cửa.
“Tịch tiểu thư, đi dép vào đi.”
Có người hầu nữ đứng ở ngoài cửa, đặt dép lê dưới chân cô.
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm mang dép, nhìn quanh bốn phía một cái: “Cung Âu đâu?”
“Thiếu gia đã trở về phòng.” Người hầu nữ nói.
“Tôi biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm mang dép đi ra bên ngoài, tìm tới thang máy quen thuộc, đi vào, trong thang máy lại dán ảnh cưới của cô cùng với Cung Âu, hai người đứng ở bờ biển, nước biển thanh tịnh rung động lòng người, hạnh phúc từ bên trong ảnh tràn ra.
Cửa thang máy mở ra trước mắt cô.
Thời Tiểu Niệm đi tới phòng ngủ của Cung Âu, cửa mở rộng, cô đi vào trong, cái phòng ngủ này không có bất kỳ thay đổi.
Cửa sổ sát đất thu hết bóng đêm phía ngoài.
Một chiếc đàn dương cầm cổ được để ở đó, đứng ở bên cạnh đàn dương cầm, mới có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.
Cô đi đến bên cạnh đàn dương cầm, đi đến nhìn vào, chỉ thấy cả người Cung Âu nằm lỳ trên giường, nằm ngang trên giường, giống như không có phát giác được cô đi tới, chân của Cung Âu đạp trong không khí, giống như là đang phát tiết tâm tình.
Trên đường đi đến, cô đã thấy nhóm người hầu thu dọn ở trong phòng khách, đồ dùng trong nhà bị đạp ngã trái ngã phải.
May mắn, đồ trong phòng này anh lại không có động vào.
Nơi này cũng coi như là tân phòng, anh sẽ không quẳng đồ ở trong tân phòng.
Liên quan tới Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm hiểu sớm muộn mình cũng phải nói rõ ràng với Cung Âu, nhưng giải quyết thế nào, cô cũng không biết, không biết nên nói như thế nào.
Cô mấp máy môi, đi về phía trước: “Cung Âu.”
Đột nhiên nghe được tiếng cô, Cung Âu lập tức ngồi dậy khỏi giường, mắt đen âm trầm trừng về phía cô, sau đó quay mặt qua chỗ khác, không nói một lời.
“Anh... Không có gì muốn nói với em sao?”
Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“...”
Cung Âu ngồi ở trên giường, cũng không nhìn cô một chút.
“Lúc bị mất điện, em bị Thiên Sơ kéo vào, lúc trước anh ấy đã uống nhiều rượu, đã không có chút ý thức tỉnh táo, cho nên mới làm ra chuyện như vậy.” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, đem chuyện tối nay nói lại một lần, bờ vai của cô vô cùng đau đớn, là bị Mộ Thiên Sơ nắm đau.
Anh ngay lúc đó giống như là muốn tháo gỡ vai cô xuống.
“Để anh giết anh ta.”
Cung Âu lạnh lùng nói, cuối cùng cũng lên tiếng.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm giật mình: “Giết người là phạm pháp.”
“Anh không ngại ngồi tù.”
Cung Âu lạnh lùng lên tiếng.
“Cung Âu, chúng ta vừa mới kết hôn.” Thời Tiểu Niệm nhíu mày lại, ngữ khí lạnh lùng của anh để cô nghe thấy kinh hãi.
“Cho nên anh phải cho phép em nói chuyện cho người đàn ông khác sao? Cho nên anh phải cho phép một người đàn ông khác ép em dưới thân thể sao? Mẹ khiếp, vậy anh là gì?” Cung Âu bỗng nhiên đứng lên, lạnh giọng quát tháo, hai mắt tức giận nhìn cô, trong mắt phủ kín ngoan độc.
Giống như cô nghĩ, căn bản là anh không có ý định đem chuyện tối nay kết thúc như vậy.
Anh cố chấp, không phải cô có thể khuyên được.