Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 824: Chương 824: Chương 431: Đánh vào chỗ chết cho tôi! 2




Cung Âu chậm rãi chuyển mắt, mắt đen trừng mắt về phía Mộ Thiên Sơ bị anh đạp ra, Mộ Thiên Sơ say khướt ngã trên mặt đất, còn chưa thích ứng ánh đèn sáng lên, khẽ mở nửa mắt, tay đè chặt đầu.

Một cơn lửa giận trào lên trong lòng Cung Âu.

Cung Âu tiến lên nằm lấy Mộ Thiên Sơ, đưa tay đấm kên mặt anh: “Tao giết mày!”

“Tịch tiểu thư.”

Phong Đức từ bên ngoài xông vào, bước nhanh tới bên Thời Tiểu Niệm, vừa cởi áo khoác trên người đắp lên người cô, lo lắng nhìn cô: “Cô có sao không?”

“Tôi, tôi.” Thời Tiểu Niệm ôm cổ của mình, mới tìm được chút tiếng: “Tôi không sao.”

Cô muốn đứng lên, toàn thân mềm nhũn, Phong Đức vội vàng đỡ cô dậy, Thời Tiểu Niệm quay đầu.

Cung Âu và Mộ Thiên Sơ còn đang đánh nhau, Mộ Thiên Sơ uống say sức lực lớn hơn bình thường rất nhiều, trở tay cho Cung Âu một đấm, Cung Âu giơ chân lên đạp một cái, Mộ Thiên Sơ bị đạp ngã lăn ra đất, ngửa đầu lên, ánh mắt tiếp xúc đến ánh đèn thì bị chói nên nhắm mắt lại.

Cung Âu lại sách anh lên lần nữa, đánh ra một đấm, đôi mắt trừng lớn.

“A.”

Mộ Thiên Sơ nửa ngồi dưới đất, cổ áo bị Cung Âu nắm, anh phun ra một ngụm máu tươi, trong máu còn có cả răng.

Anh mở mắt ra, nhíu mày thích ứng với ánh sáng, trong mắt chậm rãi khôi phục một chút tỉnh táo, anh chuyển mắt, nhìn về phía Phong Đức và Thời Tiểu Niệm.

Thấy anh nhìn qua, Thời Tiểu Niệm vô thức lui lại một bước, hai tay kép chặt áo khoác, trong mắt lướt qua một chút sợ hãi.

“Tiểu Niệm?”

Mộ Thiên Sơ ngạc nhiên.

“Mẹ khiếp, mày còn nhìn!”

Cung Âu gào lên, ném Mộ Thiên Sơ một cái, một chân đá vào lồng ngực của anh.

Mộ Thiên Sơ bị đá lại phun ra ngụm máu tươi, Cung Âu còn không buông tha cho anh, mắt thấy không chết thì không định thôi, Phong Đức vội vàng cùng mấy người bảo vệ tiến lên ngăn Cung Âu lại: “Thiếu gia, được rồi.”

“Đánh vào chỗ chết cho tôi!”

Cung Âu gào lên phá giọng, đôi mắt hiện ra sát ý, cực kỳ máu tanh.

“Thiếu gia...”

“Nghe không hiểu tiếng người à? Đánh nó, đánh đến chết mới thôi!” Cung Âu trừng mắt về phía Phong Đức, điên cuồng quát lên.

Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, trên mặt trên miệng đều là máu, liên tục ho khan, đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hiển nhiên là đã tỉnh táo.

Ánh mắt anh nhìn Thời Tiểu Niệm có sự ngây ngốc và áy náy.

Cô đứng đó, rũ mắt không biết nên nói cái gì.

“Mày nhìn cái gì! Mẹ khiếp mày nhìn cái gì!”

Cung Âu tiến lên đạp anh, Phong Đức và bảo vệ vội vàng ngăn Cung Âu lại, chỉ sợ xảy ra án mạng, Phong Đức quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm cầu cứu.

Thời Tiểu Niệm đứng đó sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, thu được ra hiệu của Phong Đức, cô mới chậm rãi tỉnh táo lại, cô hít sâu một hơi, yếu ớt nói: “ Cung Âu, em muốn trở về.”

“...”

Cung Âu quay đầu trừng mắt nhìn cô, trong mắt che kín tức giận và sát khí.

Thời Tiểu Niệm bị ánh mắt của anh hù dọa, bờ môi mím chặt, liều mạng quấn lấy áo khoác: “Về nhà, Cung Âu, về nhà.”

Giọng của cô quá mềm yếu rồi.

Mềm yếu giống như xoa dịu được trái tim anh.

Cung Âu đứng đó, đẩy bảo vệ bên cạnh ra, đưa tay lau sạch khóe môi ứ máu, sau đó đi về phía Thời Tiểu Niệm, ôm cô ra ngoài, hô hấp nặng nề, sắc mặt âm trầm đến cực hạn.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn anh, chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ anh, quay đầu nhìn ra phía sau.

Phong Đức nhẹ nhành gật đầu với cô, ra hiệu tất cả cứ giao cho ông.

Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, duỗi tay lau đi vết máu ngoài miệng, ngơ ngác nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh một thân chật vật, trong lòng cũng không tức giận, sợ hãi, đột nhiên chỉ cảm thấy khó chịu, đặc biệt khó chịu.

Cô nghĩ tới bọn họ đã chơi với nhau từ khi thiếu niên, không biết làm sao lại biến thành bộ dạng này.

Cô thu hồi ánh mắt, dựa vào bờ vai Cung Âu, tựa vào trong ngực của anh.

...

Sâu trong rừng rậm, bóng đêm được đèn đường chiếu sáng, một chiếc xe con vượt qua rừng rậm, vượt qua qua không khí trong lành, dừng ở tòa thành đế quốc nguy nga tráng lệ.

Đèn trong tòa thành đế quốc sáng rực.

Cửa xe được người mở ra, Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ trong xe ra, ôm cô đi vào, trên đường đi, đám người hầu nhìn thấy sắc mặt Cung Âu khó coi, cũng không dám thở mạnh, rối rít cúi đầu, lui qua một bên.

Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi vào khu suối nước nóng, bên trong còn chưa chuẩn bị nước xong.

Đã không đợi kịp.

Cung Âu ôm cô vào một phòng tắm, bỏ cô vào trong bồn, sau đó cầm vòi hoa sen xối nước lên trên người cô, Thời Tiểu Niệm ngồi trong bồn tắm, không thể nhịn được khẽ rụt người lại.

Thấy thế, động tác Cung Âu cứng đờ, thu tay lại, xối nước trong vòi lên trên tay mình, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới xối lên người cô, cắn răng phun ra hai chữ: “Tắm đi!”

“Để em.”

Thời Tiểu Niệm nhận lấy vòi sen từ trong tay anh, quần áo cũng không cởi liền xối lên mặt mình.

Tưới cho mình tỉnh hồn lại.

Nước chảy từ mặt của cô, tẩy đi tất cả mùi rượu.

Cung Âu không hề rời đi, cứ đứng ở trước mặt cô mà nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng mím chặt, mắt đen hung hăng trừng cô, hai tay đút vào trong túi, hô hấp nặng nề: “Bây giờ em còn muốn quản anh ta hay không? Hả?”

Không phải anh đuổi tới, bây giờ cô đã bị ép!

Cô còn đi tìm người đàn ông kia.

“Bây giờ em không muốn nói chuyện, để cho em yên tĩnh một chút, được không?”

Thời Tiểu Niệm bị nước gột rửa, người cũng mệt mỏi không muốn nói chuyện, ngồi trong bồn tắm, xối nước ướt hết quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.