Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 823: Chương 823: Chương 431: Đánh vào chỗ chết cho tôi! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tay của anh vẫn dùng sức nắm lấy hai vai cô.

Thời Tiểu Niệm đau đến nước mắt không tự chủ được rơi xuống, thống khổ lên tiếng.

Đau quá.

Cung Âu, mau tới đây.

Thấy cô rơi nước mắt, ánh mắt Mộ Thiên Sơ có chút hơi bối rối, đưa tay lau mặt cho cô, lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô, giọng nói lập tức dịu dàng: “Đừng khóc, Tiểu Niệm, anh chỉ muốn ở cùng em một lúc, anh không muốn em khóc. Từ nhỏ, anh đã không nỡ làm em khóc.”

Thời Tiểu Niệm nghiêng mặt, né tránh anh đụng vào, nhỏ giọng nói: “Thiên Sơ, chúng ta rời nơi này trước có được hay không, chúng ta đi tìm bác sĩ.”

Cô không có cách nào so đo với một ma men, cũng thật sự là lo lắng cho thân thể Mộ Thiên Sơ.

Trước kia lúc anh mổ, cô nhớ kỹ những gì bác sĩ nói, kiêng kỵ nhất là rượu, hiện tại anh uống rất nhiều.

“Em lại muốn chạy sao?”

Nghe tiếng Tiểu Niệm, giọng Mộ Thiên Sơ lập tức ngoan lệ: “Lúc em ở bên anh, chỉ nghĩ đến chạy trốn sao?”

“Em lo lắng thân thể của anh.”

“Anh rất tốt, có phải ở trong lòng em, thân thể của anh cũng không khỏe mạnh bằng Cung Âu hay không?” Mộ Thiên Sơ dùng sức đè cô lên tường, một đôi mắt sâu nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói tràn ngập ghen tỵ và hận ý.

“Em không có ý này.” Thời Tiểu Niệm cau mày nói: “Thiên Sơ, anh thả em ra trước đã.”

“Thả ra em sẽ chạy!”

Người Mộ Thiên Sơ toàn là mùi rượu, định chạm môi lên mặt cô, Thời Tiểu Niệm quay đầu, cố gắng giãy dụa.

Tay của anh đè lên người cô, bàn tay dùng sức sờ soạng mấy lần trên cánh tay cô, giống như ý thức được cái gì, Mộ Thiên Sơ có chút tức giận nói: “Đây không phải quần áo của em, em mặc quần áo của người khác! Lại là Cung Âu! Cởi ra cho anh, cởi ra!”

Nói xong, Mộ Thiên Sơ nắm lấy quần áo cô, cưỡng ép cởi ra.

Áo khoác trên người Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ cởi ra, cô cắn môi, tìm thời cơ hội chạy ra ngoài, nhưng trong phòng tối mịt, đến màn cửa cũng không kéo lên, căn bản là cô không phân biệt được cửa ở đâu, chỉ có thể như một con ruồi không đầu, tìm tòi trên tường.

Không có cách chạy, Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ kéo lại, Mộ Thiên Sơ uống say sức lực cũng trở lên lớn, trực tiếp ép cô ngã xuống đất, Mộ Thiên Sơ cúi người, một chân ngăn chặn hai chân của cô, cởi tiếp áo khoác của cô.

“Anh định làm gì, Thiên Sơ, buông tay, thả em ra!”

Thời Tiểu Niệm sợ hãi mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa, dùng sức bảo vệ áo khoác trên người mình.

Chỉ nghe “Xoạc” một tiếng, áo khoác trên người Thời Tiểu Niệm bị giật xuống rách một tay, cô có dự cảm không đúng, không quan tâm quần áo, dùng hết sức lực đẩy Mộ Thiên Sơ ra.

Mộ Thiên Sơ uống say, bị cô đẩy ngửa ra sau, sau đó lại áp sát xuống, đôi mắt ở trong bóng đêm tức giận nhìn cô: “ Tiểu Niệm, em không thể cự tuyệt anh! Anh đối tốt với em như vậy, chưa từng có ép buộc em, kết quả em thì sao? Em không thể cự tuyệt anh nữa, tuyệt đối không thể!”

Nói xong, Mộ Thiên Sơ cúi đầu xuống chặn môi cô, Thời Tiểu Niệm quay mặt sang chỗ khác, nụ hôn của anh rơi trên mặt cô, di chuyển khắp nơi, mang theo mùi rượu.

Thời Tiểu Niệm liều lĩnh đẩy anh ra, hai chân đạp loạn: “Tránh ra! Tránh ra!”

Anh không phải Mộ Thiên Sơ.

“Đừng cự tuyệt anh, Tiểu Niệm, đừng cự tuyệt anh.”

Mộ Thiên Sơ thì thào nói, hôn lên trên mặt, trên cổ của cô, Thời Tiểu Niệm lớn tiếng gào thét: “Cứu mạng, cứu mạng... Cung Âu! Cứu mạng!”

Nghe được cô gọi Cung Âu, Mộ Thiên Sơ càng lên cơn giận, một tay dùng sức che miệng của cô, che lại hô hấp của cô, bờ môi tiếp tục hôn lên mặt cô, một tay xé rách quần áo trên người cô.

Trong khung cảnh tối mịt, bàn tay của anh che cả mũi miệng cô

“Ưm ưm.”

Thời Tiểu Niệm hoảng sợ giãy dụa, không thể thở nổi, hai tay cô liều mạng đẩy ngực của anh, nhưng cảm giác ngạt thở điên cuồng bao quanh cô, giống như muốn cắn nuốt cô.

Con ngươi của cô co rút nhanh, nụ hôn của anh không ngừng rơi lên mặt cô, thân thể áp lên trên người mềm mại của cô.

Hít thở không thông nuốt lấy Thời Tiểu Niệm.

Mắt cô tan rã, giãy dụa dần dần yếu xuống, lông mi rung động.

Cung Âu.

Cung Âu.

“...”

Tay Thời Tiểu Niệm từ từ rủ xuống khỏi ngực của Mộ Thiên Sơ, đã không tìm thấy một chút không khí.

“Ầm!”

Chỉ nghe một tiếng đạp cửa tiếng vang lên, ngay sau đó gian phòng sáng lên.

Một giây sau, Thời Tiểu Niệm tìm lại hô hấp.

Bời vì Mộ Thiên Sơ bị người đạp ra.

Thời Tiểu Niệm tìm được hô hấp lần nữa, cảm giác mình như đã qua một vòng Quỷ Môn quan, cô ngơ ngác nhìn về phía trước, chỉ thấy Cung Âu đứng đó, sắc mặt tái xanh nhìn cô, nhìn chằm chằm quần áo hỗn loạn của cô, ánh mắt vô cùng ngoan độc.

“Em...”

Thời Tiểu Niệm muốn nói, giọng lại mắc trong cổ họng không nói nên lời, vô cùng khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.