Qua vài cánh cửa, Thời Tiểu Niệm giãy giụa mà mệt mỏi, rốt cuộc Mộ Thiên Sơ cũng buông cô ra, Thời Tiểu Niệm không đứng vững, bước vài bước trong bóng tối liên tục đụng phải vài thứ, người đụng vào tường, trán đập vào cửa, cô không suy nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, điện thoại bị Mộ Thiên Sơ cướp đi.
“Thiên Sơ, anh muốn làm gì?”
Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, thở hồng hộc, nhìn về người đàn ông trước mặt.
Trong bóng tối, mượn ánh ánh sáng từ chiếc điện thoại, cô có thể thấy Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, anh mặc áo sơ mi màu trắng tinh, vô cùng nho nhã, nhưng trên gương mặt anh tuấn lúc này đều là nét ngà ngà đầy mơ hồ, hai mắt rời rạc mà nhìn cô, hô hấp có chút nặng nề.
Gương mặt của anh đỏ bừng.
“Anh đã uống bao nhiêu?” trong trí nhớ, trước nay Thời Tiểu Niệm chưa từng thấy Mộ Thiên Sơ say rượu.
“Uống từ giữa trưa đến giờ!”
Mộ Thiên Sơ đứng ở trước mặt cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, tay của anh cầm điện thoại cũng không chắc, ánh đèn chiếu lên gương mặt của anh, có thể thấy được thấp thoáng những giọt nước mắt đã được lau đi.
Từ giữa trưa đến bây giờ.
Anh điên rồi sao? Uống lâu đến vậy!
“Đi, Thiên Sơ, em đưa anh đi bệnh viện, anh uống như vậy là không được, sẽ xảy ra chuyện!” Thời Tiểu Niệm lo lắng mà nhìn anh nói, xoay người muốn rời khỏi.
Không biết vì sao, cô cảm thấy Mộ Thiên Sơ uống say có chút nguy hiểm.
Cô cũng không quên vừa rồi khi anh bóp chặt mặt cô đã dùng rất nhiều sức, dùng sức mạnh đến mức đến bây giờ cô cũng còn đau.”
“Không được đi!”
Mộ Thiên Sơ kéo cô trở lại, lực tay cũng không hề nhẹ.
Lưng của Thời Tiểu Niệm đập mạnh vào tường, đau đến mức cô cau mày, cô nhìn về phía Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, anh đi với em nhé, cơ thể của anh không phải là luôn luôn tốt, còn uống nhiều rượu như vậy, rất dễ xảy ra chuyện.”
“Anh không đi, em cũng không được đi!”
Mộ Thiên Sơ gầm lên như người mắc bệnh tâm thần, giơ điện thoại trong tay chiếu lên gương mặt của Thời Tiểu Niệm, anh đảo mắt, anh mắt rời rạc, nhìn về điện thoại.
Là điện thoại của Cung Âu.
Hình nền điện thoại là hình Thời Tiểu Niệm và Cung Âu hôn nhau.
Nhìn thấy tấm hình này, trong ánh mắt của Mộ Thiên Sơ lộ ra sự căm thù nồng đậm: “Tại sao chỉ mới vài ngày anh để cho em rời khỏi tầm mắt của anh, em liền trở thành của người khác rồi, em đã từng nói rõ ràng, sẽ không qua lại với Cung Âu nữa, em gạt anh, Tiểu Niệm, em là kẻ lừa gạt!”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ đập mạnh điện thoại xuống sàn.
Lập tức trong căn phòng trống trãi không còn chút ánh sáng.
“Mẹ của em rất lo cho anh, anh về nhà với em nhé, Thiên Sơ!” Thời Tiểu Niệm dịu dàng nói.
“Lo lắng, bọn họ sẽ không lo lắng cho anh đâu!” Mộ Thiên Sơ cười giễu, lui về sau hai bước: “Một năm nay, anh vì nhà họ tịch của các em làm rất nhiều chuyện, bọn họ luôn miệng nói sẽ thúc đẩy hôn sự của em và anh, kết quả thì sao?”
Mộ Thiên Sơ ở trước mặt như biến thành một con người khác, giọng nói trở nên không khiêm tốn và dịu dàng nữa, giọng nói kia vô cùng u ám, mang theo chút men say.
Thời Tiểu Niệm sợ bóng tối, cô biết, bây giờ cô nói gì với Mộ Thiên Sơ cũng vô dụng, phải rời khỏi nơi này trước.
Cô nghe thấy Mộ Thiên Sơ lui về phía sau vài bước, vì vậy lặng lẽ giơ chân muốn chạy khỏi, vừa đi được hai bước, lại bị Mộ Thiên Sơ kéo về, Mộ Thiên Sơ đè cô vào tường, say rượu mà dán gần đến cô, căm giận hỏi: “Anh cho là em bị ép buộc, nhưng khi anh xem tin tức, mỗi bức ảnh của em và anh ta đều vô cùng hạnh phúc, nụ cười vô cùng vui vẻ, anh liền biết, em không trở về được nữa, em sẽ không quay lại nữa!”
Lần đầu tiên, Thời Tiểu Niệm sợ Mộ Thiên Sơ.
Cô dựa lưng vào bức tường lạnh như băng: “Thiên Sơ, anh đừng như vậy, chúng ta nói chuyện rõ ràng có được không?”
“Nói, tại sao lừa dối anh!” Mộ Thiên Sơ tức giận mà gầm lên, hai tay dùng sức mà nắm chặt lấy bả vai của cô, mười ngón tay dùng sức mà bấu vào bả vai cô, dường như muốn đâm vào da thịt cô.
Lập tức Thời Tiểu Niệm đau đến mức hai tay run rẩy: “Thiên Sơ, em xin lỗi!”
Nếu như cô sớm biết sẽ đính hôn cùng Cung Âu, dù thế nào đi nữa cô cùng sẽ không đồng ý sự bảo vệ của anh, cũng không cho anh bất cứ một hy vọng giả dối nào.
Bả vai vô cùng đau!
“Vậy anh thì sao, anh tính là cái gì?” Mộ Thiên Sơ hỏi: “Tiểu Niệm, em có biết là anh vì em mà làm bao nhiêu chuyện không? anh vì em đã mất đi không ít thứ, em xem nơi này, bởi vì anh yêu em, tập đoàn nhà họ Mộ cũng mất rồi; bởi vì anh yêu em, nhà họ Mộ đều phải đi đến một đất nước khác; bởi vì anh yêu em, anh ngây ngốc mà ở trong nhà họ Tịch một năm; bởi vì anh yêu em, cho dù em sinh con cho một người đàn ông khác, anh cũng mặc kệ. Anh yêu em như vậy, tại sao lần nào em cũng không chọn anh!”
Anh đã từng là thiếu gia của nhà họ Mộ, bây giờ đã trở thành thuộc hạ của nhà họ Tịch.
Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, tại sao cô vẫn không cảm động với anh, một chút cũng không, cho dùng là đồng cảm cũng được.
Thời Tiểu Niệm bị anh nắm chặt đau đến mức cả người đều không còn sức lực, gần như là mềm nhũn mà muốn ngã xuống, ngửi thấy mùi rượu theo lời nói của anh xông ra làm cô vô cùng khó chịu: “Xin lỗi, em thật sự không muốn làm tổn thương anh!”
Đối với anh, cô đã tích lũy quá nhiều nợ.
“Nhưng em đã làm anh tổn thương rồi, người đàn ông trước mặt em, vì em mà mất hết tất cả không còn gì nữa, thập tử nhất sinh. Nhưng kết quả thì sao, em nói một câu xin lỗi thì có thể tiến vào lồng ngực của Cung Âu!” Mộ Thiên Sơ trừng mắt nhìn cô: “Lời xin lỗi này, anh không nhận!”