Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh còn đang suy nghĩ xem biến nó thành chuồng nuôi heo hay chuồng nuôi chó, ở đây cũng chỉ có thể phát triển những thứ này!” Cung Âu cởi áo khoác choàng lên người Thời Tiểu Niệm, bất cần đời nói: “Nhưng cũng có thể xin không được, sẽ ảnh hưởng đến môi trường của thành phố!”
“...”
Anh cũng quá nham hiểm rồi!
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn anh, mặc áo khoác của anh vào, hai chiếc áo khoác chồng lên nhau, cả người bên trong vô cùng ấm áp.
“Cung Âu, lưỡi của anh sao lại độc như vậy?”
Thời Tiểu Niệm không nhịn được mà nói.
Cơ nghiệp của nhà họ Mộ là hơn trăm năm, lại bị hủy đi trong tay của Cung Âu, công ty từng được khánh thành, bây giờ một ánh sáng của đèn điện cũng không có, là việc làm cho người khác khóc không ngừng.
“Lưỡi của anh có độc hay không, em hiểu rõ nhất!” Cung Âu bắt lấy cô, kéo cô vào trong lòng, nhếch môi: “Bây giờ có muốn thử độc không?”
“Đừng làm loạn, tìm người đi, nếu ở đây không có người, chúng ta quay về lâu đài Đế Quốc thôi!”
Thời Tiểu Niệm nói, ở thành phố S cô cũng không biết Mộ Thiên Sơ sẽ đi đâu.
Vừa rồi mọi người bảo ngay cả khu vui chơi cũng đã tìm, nhà họ Mộ cũng đã tìm, nơi duy nhất trong thành phố S còn có dính dáng đến Mộ Thiên Sơ chỉ còn lại nơi này.
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu sáng lên, kéo cô đi về phía trước, liếc nhìn căn phòng khách trống rỗng, nói: “Liếc qua là thấy ngay, một người cũng không có, về nhà!”
Nói xong, Cung Âu liền kéo cô rời khỏi.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà bị Cung Âu cưỡng chế kéo về phía trước: “Cung Âu, anh đừng như vậy!”
Cung Âu dừng bước, quay đầu, lạnh lùng mà lườm cô, hất tay của cô ra, không nhịn được mà gào lên: “Tìm tìm tìm, tìm đến khi em tuyệt vọng mới thôi!”
Người phụ nữ này phiền chết đi được!
“...”
Thời Tiểu Niệm thở dài, sau đó đi vào trong, đập vào tầm mắt chính là cảnh tưởng vô cùng hoang vu, gần như là không có một chút dấu ấn huy hoàng nào của trước kia.
Cô đi lên lầu, Cung Âu cũng đi theo phía sau cô.
Ban đêm, tiếng bước chân đi trên cầu thang của hai người vang lên, vì trống trải mà mang theo chút vang vọng, thật sự có một chút ảo giác khủng bố.
Thời Tiểu Niệm không kiềm chế được mà dựa sát vào Cung Âu, ôm cánh tay của anh mà đi lên trên.
Kiểm tra từng tầng từng tầng.
Ngoại trừ trống trải cũng không có gì nữa!
Xem ra cũng không có ở đây.
Thời Tiểu Niệm có chút thất vọng mà rũ mắt xuống, rốt cuộc là Thiên Sơ đang ở đâu, chắc hẳn anh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch, nhất định là không, chắc chắn là không.
Tìm người, là việc mà càng tìm càng hoảng sợ.
Thời Tiểu Niệm căng thẳng mà ôm lấy cánh tay của Cung Âu đi trong tòa cao ốc trống trãi, Cung Âu không kiên nhẫn mà nói: “Chỗ này làm sao có thể có người, đi thôi, về nhà!”
Thời Tiểu Niệm tìm rồi tìm, cũng hiểu rõ Mộ Thiên Sơ không thể ở đây.
Anh ấy đi đâu rồi?
Cũng tìm đến nơi cuối cùng rồi!
Thời Tiểu Niệm buông tay Cung Âu ra đi về phía một cánh cửa đang đóng chặt, Cung Âu không nói gì mà đưa mắt nhìn cô, sau đó đi về chiếc cửa sổ sát sàn, lạnh lùng mà nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, nét mặt lạnh lùng.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, vừa muốn đưa tay đẩy cửa ra, đột nhiên bóng đèn ở phía trên đỉnh đầu sáng lóe lên, như ma quỷ mà lóe lên vài lần, xung quanh lập tức tối om.
Cao ốc trống trải đột nhiên bị tắt điện, Thời Tiểu Niệm hoảng sợ muốn la to, cánh tay đột nhiên bị một người nắm chặt.
Không phải là tay của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm vô cùng sợ hãi, ngay lập tức miệng bị bao phủ, bịt chặt.
Trong bóng tối, chiếc cửa trước mặt cô bị đóng lại.
“Á á...”
Thời Tiểu Niệm liều mạng mà giãy giụa, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, mùi hương xông vào người cô.
“Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm!” tiếng kêu đầy căng thẳng của Cung Âu truyền đến: “Em đang ở đâu, đừng sợ, nói chuyện, anh đến tìm em!”
Anh biết cô sợ bóng tối.
Cung Âu, Cung Âu..
Em ở đây!
Trong lòng của Thời Tiểu Niệm thầm gọi tên anh, môi bị người khác giữ chặt, người kia cũng từ phía sau mà ôm chặt lấy cô, tay che chặt miệng của cô, mùi rượu trên người xông đến làm cô khó chịu.
“Tiểu Niệm, đừng sợ!”
Người kia đột nhiên dáng sát vào tai cô nói, nói chuyện cũng mang theo mùi rượu, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng.
Thiên Sơ.
Hóa ra là anh.
Anh không sao, anh thực sự đang ở đây.
Thời Tiểu Niệm ngẩn người, sự hoảng sợ trong lòng cũng giảm đi một chút, thở phào nhẹ nhõm, cô vùng vậy muốn đưa tay kéo tay của Mộ Thiên Sơ xuống, Mộ Thiên Sơ lại ra sức mà bịt chặt miệng cô, không để cho cô phát ra tiếng.
Giây tiếp theo, Mộ Thiên Sơ lại cưỡng chế mà kéo cô đi vào một con đường tối, đi về một hướng khác.
Mùi rượu trên người của anh nồng đến dọa người.
“A a...”
Thời Tiểu Niệm thầm nói trong lòng, không tốt rồi, liều mạng mà phát ra âm thanh để cho Cung Âu nghe thấy, nhưng âm thanh bị chặn lại nên rất nhỏ.
Cô đảo mắt, chợt lóe lên, đưa tay muốn lấy điện thoại làm rớt trên sàn mà phát ra âm thanh.
Dường như Mộ Thiên Sơ phát hiện được ý nghĩ của cô, dùng sức mà siết chặt cánh tay của cô, không cho cô cử động, sau đó ôm cô đi về phía trước.
Thời Tiểu Niệm bất chấp mọi thứ mà giãy giụa, hai chân không thể động đậy, Mộ Thiên Sơ là đang hoàn toàn kéo cô về phía trước.