Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 820: Chương 820: Chương 429: Đàn ông không ưỡn ẹo 2




Thời Tiểu Niệm xoay đầu nhìn Cung Âu mặt lạnh như băng: “Không phải thứ anh không thiếu nhất là tiền sao?”

“Đính hôn xong thì thiếu.” Cung Âu lẽ thẳng khí hùng nói.

“...”

“Em xem, em quá phá của, anh sắp bị em móc rỗng túi rồi.”

Cung Âu mặt không đỏ tim không đập mạnh nói láo.

“...”

Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu không muốn để cho cô tìm, cô nói khô cả họng cũng vô ích, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi đó.

Phong Đức ngồi trước nói: “Vậy chỉ có thể mời Tịch tiểu thư suy nghĩ những nơi Mộ tiên sinh sẽ đi, tôi kêu vệ sĩ đi tìm khắp nơi một chút, dù sao tiền lương của bọn vệ sĩ đều đã trả.”

Vừa dứt lời, Phong Đức liền bị Cung Âu hung hãn trừng một cái: “Tôi thấy gần đây xương ông rất cứng, cánh tay đặc biệt quải luôn chuyện bên ngoài rồi.”

Chuyện ép Thời Tiểu Niệm đi, Phong Đức vẫn cảm thấy thiếu nợ cô.

Cô quá tin tưởng ông, nhưng ông lừa cô, vì vậy Phong Đức muốn quan tâm chuyện của Thời Tiểu Niệm một chút, nghe vậy cười cười: “Thiếu gia nói nghiêm trọng, bây giờ Tịch tiểu thư là vị hôn thê của thiếu gia, là người một nhà, cánh tay tôi không hề quản chuyện bên ngoài.”

Phong Đức am tường nói.

Quả nhiên, Cung Âu nghe nói vậy, mặc dù mặt còn lạnh như băng nhưng ánh mắt hòa hoãn rất nhiều.

Thời Tiểu Niệm ngồi đó, răng cắn môi.

Nơi Mộ Thiên Sơ sẽ đi, anh sẽ đi đâu đây?

Nếu bởi vì chuyện cô đột nhiên biến mất, hẳn là đi đến nơi có liên quan đến cô.

“Phong quản gia, có thể phái người đến nhà tôi ở quê tìm một chút không? Tôi viết địa chỉ cho ông.” Thời Tiểu Niệm nói, cô nghĩ tới quê hương, đồng ruộng kia, là nơi cô và Mộ Thiên Sơ thường đến khi còn bé.

“Được, Tịch tiểu thư.”

Phong Đức đáp, đưa giấy bút cho cô.

“Còn có đảo Vân Thượng, cũng đến đó xem đi.”

Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhận giấy bút, bắt đầu viết địa chỉ, đảo Vân Thượng là nơi Mộ Thiên Sơ khôi phục trí nhớ lần đầu, anh có thể đến đó.

“Nhiều nơi như vậy, kỉ niệm của các người thật nhiều.” Đôi mắt đen nhánh của Cung Âu nhìn chằm chằm cô, ngón tay thiếu chút nữa vặn nát quần cô.

Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh, tiếp tục chuyên chú viết địa chỉ.

Cung Âu cứng rắn vặn quần cô, trong mắt một màn khói mù: “Nếu anh không thấy, em ngay cả một nơi cũng không nghĩ ra được.”

“Thiên Chi Cảng.”

Thời Tiểu Niệm viết địa chỉ, bật thốt lên.

Thiên Chi Cảng là nơi bọn họ có nhiều kỉ niệm nhất, anh sẽ không đi nơi khác.

Cung Âu ngừng động tác vặn quần cô một lát, trong mắt lướt qua vẻ xúc động, lạnh lùng thốt: “Nếu ở Thiên Chi Xảng cũng không tìm được?”

“Là tiểu khu của Hạ Vũ ở.” Thời Tiểu Niệm nói, tiếp tục viết địa chỉ.

“Tiểu khu tồi tàn đó, anh sẽ không đi.”

Cung Âu chối.

“...”

“Đoán hoài, đoán mấy nơi. Đối với Mộ Thiên Sơ, em đoán nhiều nơi như vậy.” Họ cần có nhiều nơi kỉ niệm đến vậy không?

Những địa chỉ này, anh nhất định phải nghĩ biện pháp phá hủy toàn bộ, có kiến trúc tháo kiến trúc, không kiến trúc thì làm thành hồ nuôi cá.

“Thời gian em ở tiểu khu kia là lúc anh tổn thương em sâu nhất, nếu không có Thiên Chi Cảng để hoài niệm, anh sẽ không có chỗ để đến sám hối.” Thời Tiểu Niệm giao giấy bút cho Phong Đức, sau đó quay đầu nhìn Cung Âu, mỉm cười cười một tiếng: “Em nói đúng không?”

“...”

Cung Âu ngồi đó không nhúc nhích, chống lại tầm mắt của cô, mắt cô trong suốt sáng ngời.

Trúng hết.

Nói không sai chút nào.

Chẳng khác gì con giun trong bụng anh vậy.

Thấy anh không nói lời nào, Thời Tiểu Niệm nói: “Xem ra em đã đoán đúng.”

“Em thật hiểu đàn ông.” Cung Âu không âm không dương nói.

“Tịch tiểu thư yêu thiếu gia nên có thể khẳng định như vậy, đối với nơi Mộ tiên sinh cũng không dám chắc hoàn toàn mới đoán nhiều địa chỉ như vậy.” Phong Đức thấy kẻ hở lập tức nói, nụ cười hiền hòa.

“Đương nhiên.”

Cung Âu ngồi trên xe, mặt không thay đổi quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bỗng dưng, khóe môi nhếch lên một độ cong, nụ cười thật sâu.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, vừa vặn thấy nụ cười của Cung Âu từ trên cửa sổ xe, tựa như đứa bé.

“…”

Đàn ông không ưỡn ẹo.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ cười một tiếng.

Đêm khuya, xe chậm rãi ngừng trước một kiến trúc nguy nga, chung quanh đèn đuốc sáng choang, duy chỉ có kiến trúc này không có chút ánh sáng.

Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, ngước mắt nhìn.

Cô còn nhớ thời điểm lần đầu tiên cô bước vào đây, là lúc Tập đoàn Mộ thị huy hoàng sầm uất, nhưng hôm nay, nó giống như một tòa thành lẻ loi, không một bóng người.

Nơi nên tìm Phong Đức đã phái người đi.

Trên đường về tòa lâu đài, cô thấy Tập đoàn Mộ thị liền kêu tài xế dừng xe, muốn thử vận may một chút.

Tập đoàn Mộ thị từng huy hoàng một thời, sau đó bị hủy trong tay Cung Âu, Mộ Thiên Sơ trở thành “khó khăn vô ích”, Mộ gia cuối cùng cũng lựa chọn đi nước khác bắt đầu lại.

“Nơi này đã trống không, cậu ta đến đây làm gì?”

Cung Âu từ trên xe bước xuống, lạnh lùng hỏi.

“Nếu đã tới thì vào xem một chút đi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, sau đó hỏi: “Tại sao Tập đoàn Mộ thị không có chút ánh đèn nào?”

“Nơi này đã không còn là Tập đoàn Mộ thị, bây giờ, nó trên danh nghĩa là của anh.”

Cung Âu lạnh lùng thốt.

“Danh nghĩa của anh? Vậy anh sẽ để nó đóng cửa vô ích?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, nơi này là nơi tấc đất tấc vàng, đóng cửa một kiến trúc khổng lồ như vậy, biến thành vô ích phải biến mất bao nhiêu tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.