Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu một giây kế tiếp anh vứt cô vào tường cũng nằm trong dự liệu của cô.
“Anh không nên tức giận, em nói những chuyện này vì không muốn gạt anh bất cứ chuyện gì.” Thời Tiểu Niệm nhíu mày, chăm chú nhìn anh nói: “Anh tin tưởng em được không? Bây giờ, em ở bên cạnh anh, đính hôn với anh, em thiếu Thiên Sơ một câu xin lỗi, thiếu anh ấy một ân tình, anh hiểu không?”
“Không hiểu.”
Từ môi mỏng của Cung Âu gắng gượng bức ra hai chữ.
Tại sao anh phải hiểu chuyện giữa cô và Mộ Thiên Sơ, tại sao anh phải biết những thứ này, nếu không phải anh nhất quyết làm theo ý mình, cô sẽ quyết định bên cạnh Mộ Thiên Sơ cả đời?
Buồn cười.
Anh không muốn hiểu.
Nói với anh những thứ này căn bản không có ý nghĩa.
“Nếu giữa em và Thiên Sơ thật sự có gì không minh bạch, em sẽ không nói như vậy trước mặt anh.”
Cô thản nhiên, không có chút chột dạ.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh nói: “Em thiếu Thiên Sơ quá nhiều, sau khi Mona vạch trần chuyện của Tịch Ngọc với Cung gia, em bị rất nhiều tập kích, nếu không nhờ Thiên Sơ, em đã chết rồi.”
“...”
Cung Âu trầm mặt không nói lời nào, hàm răng cắn môi thật chặt, đôi mắt đen trợn mắt nhìn cô.
Ánh đèn trong thang máy lướt qua mặt anh, lông mi kia cực kì lạnh lẽo.
“Lúc ở Anh quốc, cũng là Thiên Sơ đi cứu em, anh ấy đối với em quá tốt, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì vì em, em sẽ áy náy cả đời.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói, hi vọng có thể lấy được sự cảm thông của Cung Âu.
Nếu không được Cung Âu đồng ý mà cô tự ý đi tìm Mộ Thiên Sơ, con đường của bọn họ sẽ ngày càng khó đi hơn.
“Cậu ta làm những chuyện này đơn giản vì muốn có được em, chiếm em làm của riêng mà thôi.” Cung Âu trợn mắt nhìn cô nói, tức giận nén trong cổ.
“Đúng vậy, không sai, nhưng anh ấy đã giúp em, không phải sao?” Thời Tiểu Niệm nói, lông mi thật dài run rẩy, nhìn Cung Âu chăm chú nói: “Nói đến anh, không phải là anh sao? Mẹ em ở bệnh viện hôn mê hai ngày chắc là do anh ra tay rồi.”
Lời này, cô vốn không muốn nói.
Cung Âu đứng trước mặt cô, sắc mặt hơi chậm lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Sao em biết?”
Trong mắt anh lướt qua tia sợ hãi và chột dạ khi bị vạch trần.
Anh làm chuyện xấu đều có lí, anh không sợ, chỉ sợ cô càng chán ghét anh hơn.
“Em đoán.” Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng: “Mẹ nói từ sau khi vào bệnh viện, mẹ trở nên ngày càng muốn ngủ liền ngủ lâu như vậy, trước đây em vẫn cho là do mẹ té xỉu, nhưng hôn mê không thể nào có trạng thái như vậy.”
“Anh không thể để em rời đi trước ngày đính hôn, mang em về quá sớm sẽ cho cha anh nhiều thời gian phát hiện hơn, mẹ em vào bệnh viện, là thời cơ tốt nhất cho nên anh để y tá động tay.” Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói sự thật.
Mang cô về trước một đêm đến đính hôn là thời cô thích hợp nhất.
Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi.
Thấy vậy. Cung Âu lại cứng rắn bổ sung một câu: “Chẳng qua là thuốc ngủ thôi, không làm hại thân thể bác gái.”
“Em biết anh sẽ không hại mẹ em.”
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, không có bất kì hoài nghi, cô nhìn Cung Âu: “Cho nên, đối với em mà nói, chỉ cần không tổn thương người em để ý, hoặc chạm giới hạn cuối cùng của em, em có thể hiểu.”
Cung Âu trợn mắt nhìn cô, lửa giẩn so với khi nãy đã yếu đi rất nhiều, hừ lạnh một tiếng: “Nói một cách thẳng thừng, em chỉ muốn anh đồng ý em đi tìm người đàn ông kia.”
“Không phải, là em và anh cùng nhau đi tìm.”
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
“Thời Tiểu Niệm, em đang chọc giận anh phải không?”
Cung Âu giơ quả đấm lên.
Thời Tiểu Niệm đứng đó, không lui về sau nửa bước, trong mắt không có sợ hãi, Cung Âu giơ tay một hồi, trợn mắt nhìn cô, khí thế mười phần, cuối cùng nhìn ánh mắt Thời Tiểu Niệm, hết sức khó xử thu tay về.
“Tìm tìm, em phải nói chuyện với cậu ta ngay trước mặt anh.”
Cung Âu cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
“Ừ, được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, cùng anh đi ra thang máy, trở ra xe.
Cô nói chuyện Cung Âu mất tích một hơi, Cung Âu lười biếng ngồi trên xe, ngón tay thon dài chơi quần cô, khinh thường nói: “Không phải đi thôi sao? Một người đàn ông, còn lo lắng cậu ta sẽ không nghĩ ra?”
Không nghĩ ra tốt hơn.
Cung Âu anh để mấy hộp pháo hoa.
Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh anh, bất đắc dĩ nhìn anh, trông cậy vào Cung Âu giúp cô tìm người là không thể nào, anh làm nhiều nhất chính là giám thị cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức ngồi cạnh ghế tài xế phía trước cầu cứu, Phong Đức nói: “Tịch tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta có thể bắt đầu tìm từ chỗ Mộ tiên sinh xuất hiện lần cuối, sau đó tìm tiếp, hẳn sẽ có manh mối.”
Cô còn chưa kịp nói gì, thanh âm lạnh như băng của Cung Âu truyền tới: “Lão già, ông có biết muốn làm việc này phải tốn bao nhiêu tiền nhân lực, sức lực, không?
“...”
Phong Đức im lặng.
Thiếu gia bắt đầu quan tâm đến tiền khi nào vậy?