Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 818: Chương 818: Chương 428: Không thấy Thiên Sơ 2




Thời Tiểu Niệm trả điện thoại cho Từ Băng Tâm, sau đó nhìn bà: “Mẹ, mẹ thật sự không có chuyện gì chứ?”

“Mẹ không sao, thật ra lúc đụng vào cái cây đầu mẹ rất choáng váng, vốn không cảm thấy gì, không biết tại sao khi vào viện lại càng mệt, ngủ một giấc lâu như vậy, bây giờ tinh thần tốt hơn nhiều, mẹ không bị gì hết, ở thêm một đêm là có thể về nhà.” Từ Băng Tâm nói, trấn an con gái mình.

Nghe lời của mẹ, hai mắt Thời Tiểu Niệm xoay vòng, lướt qua tia suy tư, sau đó nhàn nhạt nói: “Mẹ không sao là tốt rồi, con và Cung Âu đi tìm Thiên Sơ một chút.”

“Được.” Từ Băng Tâm gật đầu: “Bây giờ Thiên Sơ không có cha mẹ bên người, cũng chỉ có chúng ta lo cho nó.”

Từ Băng Tâm lo Mộ Thiên Sơ sẽ xảy ra chuyện.

Tướng mạo của Mộ Thiên Sơ và Tịch Ngọc tương tự nhau, tính cách lại ôn nhu, Từ Băng Tâm luôn xem anh như con rể mà đối đãi, chẳng ai nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.

“Vậy con đi ngay bây giờ, mẹ bảo trọng thân thể, chuyện Thiên Sơ cứ giao cho con, không cần phiền não đâu.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Được, mẹ biết rồi, có cha con ở đây, đừng lo lắng.” Từ Băng Tâm gật đầu một cái, nằm xuống giường, Thời Tiểu Niệm đắp kín chăn cho bà mới xoay người rời đi.

Từ phòng bệnh đi ra, chỉ thấy Cung Âu và Tịch Kế Thao đang từ hành lang bên kia đi tới.

Cung Âu từ đầu đến cuối đều lui về sau cách Tịch Kế Thao nửa bước, cùng ông một trước một sau đi tới.

Nói xong nhanh như vậy?

Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn Tịch Kế Thao, sau đó nói: “Cha, con và Cung Âu đi, chúng con đi tìm Thiên Sơ một chút.”

Dứt lời, Cung Âu ngước mắt, ánh mắt ác liệt bắn đến người cô, hận không thể bắn ra mấy cái lỗ.

Thời Tiểu Niệm làm bộ như không nhìn thấy, chỉ nhìn cha mình, Tịch Kế Thao xụ mặt, mặt đầy nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô một lát, gật đầi: “Cũng tốt, tìm nó rồi nói nó trở lại, cha còn có chuyện muốn thương lượng với nó.”

Mộ Thiên Sơ luôn làm việc chững chạc, Tịch Kế Thao muốn đào tạo anh thành người thừa kế, cũng quen với chuyện thương lượng cùng anh.

“Biết rồi, cha.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Tịch Kế Thao đi tới trước, mở cửa đi vào phòng bệnh, trên hành lang an tĩnh chỉ còn hai người Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu, đôi mắt đen hung hẵn trợn mắt nhìn cô: “Mộ Thiên Sơ là con nít? Còn phải giúp em tìm? Thời Tiểu Niệm, em bớt mơ đi.”

“Tại sao anh đột nhiên nổi cơn? Không phải anh không muốn thấy cha mẹ em sao?”

Thời Tiểu Niệm không đáp mà hỏi ngược lại.

“Anh tình nguyện! Anh cao hứng!”

Cung Âu lạnh lùng thốt, xoay người sãi bước rời đi.

Thời Tiểu Niệm đuổi theo, hỏi tới: “Sao anh biết mẹ em thích hoa bách hợp? Em chưa từng nói với anh mà.”

“Muốn tra cũng không khó gì.” Cung Âu không quay đầu, tiếp tục đi tới trước.

“Vậy sao anh biết tặng quà?”

Trong ấn tượng của Thời Tiểu Niệm, Cung Âu là người không biết chút ân huệ nào, chớ đừng nói đến biết tặng quà.

“Sao em dài dòng như vậy?” Cung Âu lạnh như băng nói, sãi bước đi vào thang máy.

Phong Đức đứng bên ngoài thang máy cúi đầu, thấy Phong Đức, Thời Tiểu Niệm chợt hiểu ra, nhìn ông cười một tiếng: “Cảm ơn Phong quản gia.”

Có thể làm chu toàn lễ phép, e là chỉ có Phong Đứa làm được.

“Tịch tiểu thư khách sáo rồi.”

Phong Đức mỉm cười.

“Em cảm ơn ông ấy làm gì? Tốn là tốn tiền của anh.” Cung Âu trừng Thời Tiểu Niệm.

Người phụ nữ này lại đi cảm ơn quản gia của anh. Là anh tiêu tiền đó! Là anh đi lên gặp mặt cha mẹ cô! Muốn cảm ơn có phải nên cảm ơn anh không?

“Dù sao anh cũng nhiều tiền, tiêu tiền đối với anh mà nói không coi vào đâu.” Thời Tiểu Niệm đi vào thang máy, đứng bên cạnh Cung Âu: “Đồ cao cấp còn ném không thương tiếc, không phải sao?”

“…”

Cung Âu muốn bóp chết cô.

Không biết ơn nghĩa.

“Điều em cảm động nhất là anh chịu lên gặp cha mẹ em, cho dù anh không mang gì, em cũng rất cảm động, thật đó.” Cô biết, đây đối với Cung Âu mà nói là rất khó làm được.

Anh đột nhiên thay đổi chủ ý, hoàn toàn là vì cô.

Một điểm này, cô vô cùng rõ.

“Cảm động? Sau đó thì sao?” Cung Âu liếc cô.

“Sau đó chúng ta đi tìm Thiên Sơ đi, không thấy anh ấy, em rất lo.”

Thời Tiểu Niệm nói xong, đang chờ Cung Âu mắng cô, kết quả Cung Âu không mắng, chẳng qua nghiêm mặt ngẩng đầu nhìn xung quanh.

“Anh đang nhìn gì?”

Thời Tiểu Niệm nhìn theo ánh mắt anh, không biết anh đang nhìn gì.

“Tìm một góc chết tránh camera giết em.” Cung Âu nghiến răng nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn mặt anh thúi gần chết, bật cười: “Anh chỉ nói ngoài miệng thôi.”

Nghe vậy, Cung Âu biết địa vị cao ngạo cường thế của mình đang tràn ngập nguy cơ, lập tức cúi đầu, bắt đầu săn tay áo, Thời Tiểu Niệm liền vội vàng trốn một bên: “Đừng làm bậy, em nói thật, dẫn em đi tìm Thiên Sơ một chút đi.”

“Tìm được, em cho anh đánh cậu ta một trận đi.”

Cung Âu săn tay áo, âm trầm nói.

Đánh chết cũng không hối tiếc.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhíu mày, mặc dù từng nói, nhưng vẫn lặp lại lần nữa, phải để cho Cung Âu biết giữa cô và Thiên Sơ thật sự không có gì.

“Cung Âu, bây giờ em nói rõ với anh.”

Thang máy đến, Thời Tiểu Niệm không để ý đến cửa thang máy đã mở, tiến lên một bước, đưa tay nắm cánh tay Cung Âu, đôi mắt thật sâu nhìn anh: “Trước đây, lúc chúng ta chia tay, em vẫn không yêu anh ấy, nhưng em nghĩ tới anh ấy bầu bạn với em, còn giúp em rất nhiều…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.