Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tịch Kế Thao ngồi đó, ngước mắt nghiêm nghị nhìn Cung Âu, lạnh lùng nói: “Nếu quả thật biết sai sẽ không làm chuyện như vậy.”
Đây không phải dáng vẻ biết sai.
“Cháu sai là không có xin phép hai bác, nhưng cháu vẫn định cưới Tiểu Niệm.” Cung Âu ngẩng mặt lên, nói từng chữ từng chữ: “Bối cảnh nhà cháu phức tạp, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, mong hai bác tha thứ.”
Rất cung kính.
Mười phần dáng vẻ của vãn bối.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, rõ ràng trong lòng anh còn ngại Tịch Ngọc, liên quan đến Tịch gia đều để ý, nhưng anh vẫn đứng ở đây…
Tịch Kế Thao và Từ Băng Tâm nhìn nhau, sau đó từ trên ghế đứng lên, đi ra ngoài, lạnh lùng thốt: “Cậu ra ngoài với tôi.”
“Dạ, bác trai.”
Cung Âu lên tiếng đáp lại, đôi mắt đen liếc qua khuôn mặt Thời Tiểu Niệm, sau đó đi theo Tịch Kế Thao ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhất thời khẩn trương từ mép giường đứng lên, muốn ra cùng họ, Từ Băng Tâm kéo tay cô: “Không sao, để cha con nói chuyện đi, dù sao cha mẹ phải ra mặt một chút, sau này con ở trước mặt Cung Âu mới có địa vị, không thể để cậu ta nghĩ con không có nhà mẹ chống lưng liền tùy ý khi dễ con.”
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ngoài miệng nói: “Cung Âu đối xử với con rất tốt, sẽ không khi dễ con.”
“Con còn chưa kết hôn mà đã hoàn toàn nói giúp cậu ta rồi.” Từ Băng Tâm nhìn cô, hơi thương tâm: “Đúng là con gái lớn theo chồng mà.”
“Mẹ…”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn Từ Băng Tâm.
“Được rồi, con cũng không cần lo cho cậu ta, mẹ và cha con đã thương lượng, cha mẹ sẽ không ngăn cản các con.” Từ Băng Tâm nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, thì ra là vậy, cha mẹ sớm thương lượng xong, khó trách lúc cô vào cha không trách cứ cô nhiều, trái lại còn cho cô nửa trái táo.
Từ Băng Tâm kéo cô nói: “Cha mẹ không biết tính cách của Cung Âu này, nhưng cha con nói cậu ta là một người làm đại sự, thoái hôn, đổi cô dâu, ruồng bỏ gia tộc thoạt nhìn là chuyện không đúng, nhưng cậu ta rất quyết đoán, là một người đàn ông vô cùng trách nhiệm. Hơn nữa, cậu ta làm những chuyện này, điểm tốt duy nhất là muốn ở chung với con, điều này nói rõ cậu ta yêu con mới dám gánh nước đánh trận lớn như vậy.”
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới cha mẹ đã phân tích chuyện này thấu đáo đến thế.
Cô lo lắng là dư thừa rồi.
Cô không khỏi cười một tiếng: “Lí lẽ của cha mẹ đặc biệt tốt, con cũng chuẩn bị khóc đến hai người đồng ý mới ngưng.”
“Thế nào, bây giờ mới biết sợ cha mẹ không đồng ý?”
Từ Băng Tâm lớn giọng trách.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu: “Con sợ cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ với con.”
Cô rất yêu cha mẹ, thật vất vả mới có một mái nhà ấm áp, cô thật sự không muốn mất đi nơi nương tựa cuối cùng.
Nghe nói vậy, ánh mắt Từ Băng Tâm nhất thời đỏ, đưa tay kéo Thời Tiểu Niệm vào ngực: “Ngốc, con là con gái của cha mẹ, sao cha mẹ chịu đoạn tuyện quan hệ với con được, chỉ cần con hạnh phúc, cha mẹ đã đủ mãn nguyện rồi.”
Bà biết con gái bà bị cha mẹ nuôi trước đây làm cho thấp thỏm, lo sợ trong lòng bị vứt bỏ.
“Mẹ, cảm ơn mẹ.” Thời Tiểu Niệm dựa vào trong ngực bà, đưa tay ôm chặt bà: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên toàn thế giới.”
“Quên hết chuyện trước kia đi, tiếp tục sống thật tốt.”
Từ Băng Tâm vỗ vỗ người cô, ôm cô.
Hai mẹ con dựa chung một chỗ, vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên, Từ Băng Tâm thở dài: “Bất quá, cha mẹ đều suy nghĩ cho con, nhưng có người không chịu cân nhắc, mẹ cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Thời Tiểu Niệm dĩ nhiên biết Từ Băng Tâm nói tới ai, cô từ trong ngực Từ Băng Tâm ngồi dậy, hỏi: “Thiên Sơ về Ý rồi sao?”
Vừa vào phòng bệnh không thấy Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm theobản năng cho là anh đã về Ý.
“Không phải, trưa hôm nay nó nghe lén được mẹ và cha con thương lượng không phản đối hôn sự của con, nó liền đi, đến bây giờ cũng chưa trở lại, gọi điện thoại cũng không được.” Từ Băng Tâm nói, chân mày nhíu chặt lại.
“Cái gì? Không thấy Thiên Sơ?”
Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên, khiếp sợ nhìn Từ Băng Tâm.
“Đúng vậy, quả thật cha mẹ chịu thua đứa bé này, nó một lòng vì con vì Tịch gia làm rất nhiều chuyện, cha mẹ vốn muốn cho con và nó ở chung với nhau, hai con xứng đôi như vậy, nhưng bây giờ… Aiz!” Từ Băng Tâm thở dài.
Chuyện này đối với Mộ Thiên Sơ thật sự không dễ chấp nhận.
Thời Tiểu Niệm lo lắng hỏi: “Đến bây giờ vẫn chưa tìm được Thiên Sơ sao?”
Từ Băng Tâm gật đầu: “Đúng vậy, không biết nó đi đâu, nó chỉ nói đi ra ngoài một chút để mẹ không lo lắng.”
“Tại sao có thể như vậy?”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, lấy điện thoại Từ Băng Tâm gọi Mộ Thiên Sơ, nghe được là tiếng báo tắt máy.
Thiên Sơ.
Anh sẽ đi đâu?