“Chẳng lẽ bây giờ cha mẹ nên khen ngợi con sao?” Tịch Kế Thao tàn nhẫn trừng cô một cái: “Bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, còn lén lút đính hôn, loại chuyện này con cũng làm được. Con chịu bao nhiêu cực khổ của Cung gia chưa đủ hả?”
“Thật xin lỗi, cha.” Thời Tiểu Niệm cúi thấp đầu nói xin lỗi: “Nhưng con thật sự rất yêu anh ấy, trừ anh ấy, con không muốn lấy ai hết.”
“Vậy sao con không thương lượng với cha mẹ? Đính hôn là chuyện lớn bao nhiêu, con không nói một tiếng nào, xem cha mẹ là cái gì?”
Tịch Kế Thao tức giận trách cứ cô.
Thấy Tịch Kế Thao nổi giận, Thời Tiểu Niệm vội vàng từ mép giường đứng lên, đứng đó cúi đầu: “Thật xin lỗi, con biết lỗi rồi, cha, cha trách phạt con đi.”
Thấy vậy, Từ Băng Tâm ngồi trên giường nhất thời đau lòng không chịu được: “Đính hôn thì cũng đính hôn rồi, còn có thể nói gì nữa, tôi nghe Tiểu Niệm đề cập tới, Cung Âu đối xử với nó rất tốt, ông phạt nó làm gì? Tới đây, Tiểu Niệm, tới ngồi cạnh mẹ.”
Tịch Kế Thao trầm mặt nhìn Từ Băng Tâm: “Tôi giáo dục con gái, bà đứng nhúng tay vào.”
“Con gái tốt như vậy còn giáo dục gì nữa.”
“...”
Tịch Kế Thao tức đến không nói nên lời.
Từ Băng Tâm kéo Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên người, an ủi cô: “Tính khí cha con là vậy, đừng bị hù dọa.”
Cha mặc dù nghiêm nghị, nhưng thật ra là một người đàn ông tốt.
“Cung Âu đâu? Mẹ con nói người ta rất tốt, đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ mình, nếu cậu ta yêu con như vậy, sao không cùng con tới hỏi thăm sức khỏe cha mẹ?” Tịch Kế Thao nghiêm nghị hỏi.
Nghe đến chỗ này, Thời Tiểu Niệm lập tức suy nghĩ giải thích: “Cái đó... Cung Âu...thân thể anh ấy có chút không thoải mái, đầu vô cùng đau, uống thuốc xong mơ màng ngủ trong xe, con không đánh thức anh ấy.”
“Có khách đến.”
Cô vừa dứt lời, người giúp việc bên ngoài liền hô.
Ba người đồng thời quay đầu, chỉ thấy Phong Đức mặt đầy hiền hòa từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một đống hộp quà, cung kính nhìn họ cúi thấp đầu: “Chào Tịch lão gia, Tịch phu nhân, đây là thành ý nhỏ của thiếu gia chúng tôi, hi vọng phu nhân sớm ngày bình phục.”
Mấy người vệ sĩ đi theo sau Phong Đức, trên tay ai cũng cầm vài bọc quà lớn.
Rất nhanh, trong phòng bệnh bày biện một đống quà.
Phong Đức lục đục dẫn người ra ngoài, Cung Âu là người tới cuối cùng, áo khoác màu đen bao quanh thân thể thật cao của anh, anh tuấn, tay thon dài bưng một bình thủy tinh, trong bình cắm một bó hoa bách hợp màu trắng.
Mùi thơm của hoa bách hợp lập tức tỏa ra cả phòng bệnh.
Cung Âu đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan xuất sắc, hai mắt đen nhánh, trên lỗ tai đeo một bông tai kim cương làm nổi bật lên hoa bách hợp, mặt anh không hoàn toàn lạnh như băng, nhìn có mấy phần nhu hòa.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn Cung Âu, ngón tay run lên, thiếu chút nữa ném trái táo xuống đất.
“Bác trai, bác gái.”
Cung Âu nâng bước chân đi tới họ, hơi cúi đầu, giọng từ tính mở miệng, đặt bình hoa bách hợp lên tủ đầu giường, nhìn Từ Băng Tâm nói: “Bác gái, nghe Tiểu Niệm nói bác thích hoa bách hợp nhất, hy vọng bác thích.”
Từ Băng Tâm ngồi trên giường đánh giá Cung Âu, vốn muốn nói giúp Cung Âu trước mặt chồng nhưng từ sau buổi tiệc đó, bà không có bất kì hảo cảm nào với Cung Âu.
Người đàn ông trẻ tuổi này tự đại, cuồng vọng, không để ai trong mắt.
Các phẩm chất này bà đều ghét.
“Cảm ơn.” Từ Băng Tâm nhàn nhạt nói, xoay người nhìn hoa bách hợp, mùi thơm thật dễ chịu.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép giường, hơi khẩn trương nhìn Cung Âu, không phải để cho anh chờ trong xe sao, sao lại đi lên đây?
Sợ cô chạy trốn?
Sau khi Từ Băng Tâm nói cảm ơn, không có bất kì thanh âm nào, Tịch Kế Thao cũng không nói chuyện, càng không kêu Cung Âu ngồi xuống.
Cái này trong trí nhớ của Thời Tiểu Niệm là chuyện chưa bao giờ có, sắc mặt Cung Âu lãnh đạm, không có nổi giận, cứ đứng đó như vậy, cũng không ngồi xuống.
Thời Tiểu Niệm lo lắng tính khí của Cung Âu, liền vội vàng đứng lên nói: “Cung Âu, anh ngồi một...”
Cô còn chưa nói hết, Tịch Kế Thao cắt đứt lời cô, nói: “Cung Âu đại giá quang lâm đến chơi, không biết có chuyện quan trọng gì?”
Thanh âm Tịch Kế Thao trước sau nghiêm nghị như một, bộ dáng không tiếp đón, Thời Tiểu Niệm đã quen không cảm thấy gì, nhưng cô thật sự lo lắng liệu Cung Âu có thể chịu được không.
Cung Âu chưa từng bị đối đãi như vậy.
Cô lo lắng nhìn Cung Âu, rất sợ rối loạn hoang tưởng của Cung Âu, một khi khó chịu sẽ đập cả phòng bệnh này.
“Cháu tới để tạ tội.”
Cung Âu lãnh đạm lên tiếng.
Vừa ra khỏi miệng, trên mặt ba người còn lại trong phòng bệnh không hẹn mà đồng thời kinh ngạc.
Tạ tội?
Cung Âu lại nói ra hai chữ tạ tội.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, hai mắt đen Cung Âu quét qua cô một cái, sau đó nhìn Tịch Kế Thao nói: “Đính hôn lần này là do cháu chủ trương, chưa tới hỏi thăm ý kiến hai bác là cháu không đúng, xin hai bác thứ lỗi.”
Quy quy củ củ mà tạ tội.
Thời Tiểu Niệm rất hoài nghi người đứng trước mặt mình có phải là Cung Âu hay không, rõ ràng vừa rồi anh không muốn đi lên cùng cô, anh càng không cần cha mẹ cô chúc phúc, tại sao lại mang bao lớn bao nhỏ tới phòng bệnh chào hỏi?