Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 815: Chương 815: Chương 427: Cháu đến để tạ tội 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bộ dáng này của Cung Âu có thể xuất hiện trước mặt cha mẹ cô sao? Cha mẹ vốn muốn gả cô cho Mộ Thiên Sơ.

Nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện này, cô căn bản đả ngầm thừa nhận an bài của cha mẹ.

“Em khẩn trương cái gì?”

Dưới màn đêm, Cung Âu đứng trước mặt cô hỏi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô.

“Khẩn trương anh có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt họ không đó.” Thời Tiểu Niệm nói, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Em hi vọng chúng ta có thể được cha mẹ chúc phúc.”

Hai người họ đã không được cha mẹ anh chúc phúc, không thể cha mẹ cô cũng không.

“Họ chúc phúc hay không thì chúng ta đã đính hôn rồi.”

Cung Âu không cho là đúng nói, muốn anh chịu uất ức nói chuyện khiêm nhường, anh không làm được.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới, giữa Cung gia và Tịch gia còn chuyện của Tịch Ngọc, em trai cô là cái gai tồn tại trong lòng Cung Âu, cho nên, trong buổi tiệc từ thiện, Cung Âu đối với mẹ cô ngay cả tiếng xưng hô cũng không có.

Anh chẳng qua muốn cô, nhưng anh không thể nào lấy lòng cha mẹ cô.

Bởi vì, nếu không phải vì Tịch Ngọc, anh trai anh có thể sẽ không chết.

Gió đêm thổi qua làm thức tỉnh lí trí của Thời Tiểu Niệm, cô giống như vô tình cười cười: “Cũng được, vậy anh đứng đây chờ em, em vào xem mẹ em một chút.”

Cung Âu nhìn chằm chằm nụ cười giả tạo của cô, không nói lời nào, con ngươi ngày càng sâu.

Thời Tiểu Niệm cho là anh để ý Mộ Thiên Sơ, liền nói: “Em đi gặp mẹ, nếu đụng phải Thiên Sơ, em sẽ nói rõ ràng với anh ấy, anh yên tâm đi, anh ở đây chờ em, em sẽ xuống rất nhanh.”

“...”

Cung Âu đứng đó không nói lời nào.

“Vậy em đi đây.”

Thời Tiểu Niệm thấy anh ngầm thừa nhận, lập tức xoay người đi, một khắc xoay người, nụ cười lập tức tan biến.

Không quan hệ.

Cung Âu không muốn giao tình tốt với Tịch gia, không muốn quan hệ tốt với cha mẹ cô.

Không thể làm người khác khó chịu được.

Cô cân nhắc quan hệ hai bên, tất cả chuyện cô làm đều tốt.

Thơi Tiểu Niệm thầm nghĩ, sau đó đi vào bệnh viện, Cung Âu vẫn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô.

Thời Tiểu Niệm đi thang máy đến tầng lầu, cô đi tới ngoài phòng bệnh, hít thở sâu mấy cái, sau đó nở nụ cười gõ cừa.

Cửa rất nhanh bị mở ra, nữ giúp việc đứng bên trong, vừa thấy cô liền mừng rỡ nói: “Đại tiểu thư, cô rốt cuộc đã về.”

“Ừ.”

Thời Tiểu Niệm đi vào, cởi áo khoác trên người ra giao cho nữ giúp việc, trên giường lớn, Từ Băng Tâm đang ngồi đó đọc sách, Tịch Kế Thao đang an tĩnh ngồi bên cạnh gọt táo.

“Cha, mẹ.”

Thời Tiểu Niệm dừng bước, hướng họ gật đầu một cái.

“Ừ.”

Tịch Kế ngước khuôn mặt nghiêm túc lên, lạnh lùng liếc Thời Tiểu Niệm một cái, không có mắng cô, cũng không có chỉ trích cô, tiếp tục cúi đầu gọt táo.

Từ Băng Tâm thấy Thời Tiểu Niệm, mặt đầy vui sướng: “Tiểu Niệm, qua đây, tới tới, mau ngồi xuống đây.”

“Dạ, mẹ, thân thể mẹ tốt hơn chút nào không?”

Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt Tịch Kế Thao, dè dặt đi tới, ngồi xuống mép giường.

“Mẹ tốt hơn nhiều rồi.” Từ Băng Tâm đặt sách sang một bên, hai tay nâng mặt Thời Tiểu Niệm, mỉm cười nói: “Không sai, tinh thần tốt hơn trước, xem ra đúng là người gặp chuyện vui nên tinh thần tốt mà.”

Người gặp chuyện vui.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Từ Băng Tâm.

Từ Băng Tâm ôn uyển cười một tiếng: “Cha con muốn gạt mẹ, nhưng bây giờ tin tức bay đầy trời, mẹ có thể thấy được. Gan con lớn, chuyện này cũng dám lừa gạt cha mẹ.”

Cái gì mà lừa gạt?

Ngay cả cô trước lễ đính hôn mấy tiếng cũng mới biết mình sắp đính hôn.

Nhưng cô không thể nào nói ra chân tướng, lúc đó ấn tượng Cung Âu trong lòng cha mẹ càng tệ hơn.

“Thật xin lỗi, mẹ. Bởi vì thế cục lễ đính hôn này rất khó nghịch chuyển nên con và Cung Âu không thể không diễn trò lừa bịp thật một chút.” Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường nói.

“Con bị bắt đi cũng là giả?”

Tịch Kế Thao ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn Thời Tiểu Niệm.

Khóe mắt Thời Tiểu Niệm hơi né tránh, kiên định nói: “Đương nhiên là vậy, không thể nào đính hôn của con mà con còn không biết.”

“Phải không?”

Tịch Kế Thao nhìn cô, trong mắt rõ ràng là không tin.

“Ông quá đa nghi rồi.” Từ Băng Tâm nhìn Tịch Kế Thao oán trách, sau đó nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tôi biết nội tình, Tiểu Niệm một mực thích Cung Âu, nếu Cung Âu là người chuyên bắt ép cưới, Tiểu Niệm của chúng ta sẽ không thích.”

“...”

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nghe, không nói lời nào.

Từ Băng Tâm kéo tay Thời Tiểu Niệm: “Bất quá hai lá gan của hai con thật lớn, ngay cả chuyện đổi cô dâu trước mặt mọi người cũng làm được, e là gia tộc Lancaster và Cung gia sẽ không bỏ qua cho hai con.”

“Nếu Cung Âu ngay cả bản lĩnh làm chuyện này cũng không có, con lập tức giải trừ hôn ước với cậu ta.”

Tịch Kế Thao hùng hậu nói, cắt trái táo trên tay ra làm hai, một nửa đưa cho vợ, một nửa đưa cho Thời Tiểu Niệm.

Một động tác rất tự nhiên.

Tịch Kế Thao luôn nói mình là người đàn ông trọng nam khinh nữ, nhưng không biết tại sao, Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được ông rất yêu thương cô.

Thời Tiểu Niệm nhận lấy nửa trái táo, đánh giá vẻ mặt của Tịch Kế Thao.

Thật giống như cô đã nghĩ quá nghiêm trọng, nhìn bộ dáng này của Tịch Kế Thao và Từ Băng Tâm dường như đã chấp nhận cô đính hôn với Cung Âu.

“Con cho là cha mẹ sẽ tức giận.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ cắn trái táo, thấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.